Chương 245: Tiết Minh Dực gọi điện thoại 1
Cố Mạnh Chiêu nhíu mày: “Cô là?”
Tống Ái Hoa: “Lâm Tô Diệp là chị dâu của tôi!”
Cố Mạnh Chiêu hơi gật đầu: “Chào chị dâu.”
Tống Ái Hoa: “Sau này chị dâu tôi trợ cấp cho cậu ăn thì cậu phải chia cho chúng tôi một nửa.”
Cố Mạnh Chiêu không nói lời gì đáp lại, không phải không biết nói gì mà là không muốn dây dưa với Tống Ái Hoa không biết nói đạo lý.
Anh ta nói mình còn có việc cần làm nên đi trước.
Lâm Tô Diệp đi vào ruộng lúa mạch quan sát một lúc, dựa theo lời chỉ dẫn của Cố Mạnh Chiêu để vẽ, cô dùng tay ước lượng cổ tay mình, vẫn thiệt tình, không phải là vẽ thẳng một đường xuống hay sao.
Cô nhìn các xã viên đang làm việc rồi vẽ hình dáng xuống, lát nữa lại lấp thêm chi tiết vào.
Người làm việc ở trong ruộng nhìn cô, có người không nhịn được mà nhìn thêm vài cái cảm thấy cô thật ưa nhìn.
Mùa hè mặc quần áo mỏng, dáng người duyên dáng, dung mạo xinh đẹp, liếc mắt nhìn một cái cũng khiến người xua tan hết mệt mỏi, nhìn hai lần trong lòng đã nóng hừng hực, làm việc cũng có sức.
Cô quan sát bọn họ, bọn họ cũng quan sát cô.
Hiển nhiên cũng có người ngưỡng mộ, ghen tỵ nói lời đàm tiếu.
“Số cô ta cũng tốt thật, ngày nào cũng chẳng làm gì, ăn ngon uống ngon, bây giờ còn bắt đầu làm người có văn hóa.”
“Còn không phải sao, người ta vừa đi học vừa vẽ tranh, nghe nói còn may quần áo nữa đó.”
“Chậc chậc, thật tốt số.”
“Trương Mật Mật, tốt xấu gì cô cũng một thôn với cô ta mà cô không học hỏi cho tốt, may quần áo, vẽ tranh, nhận chữ, học theo cũng tốt rồi.” Có người bắt chuyện với Trương Mật Mật đang hì hục gặt lúa mì ở bên cạnh.
Trương Mật Mật vừa muốn thân thiết vừa ghen tỵ đối với Lâm Tô Diệp, luôn cảm thấy Lâm Tô Diệp là bạn tốt của mình và cũng nên coi mình là bạn tốt, đối với chiếc khăn tay mà Lâm Tô Diệp giao cho lại một loại dục vọng chiếm giữ, cảm thấy không phải mình thì không được.
Cô ta đáp: “Ngược lại tôi cũng muốn nhưng cô xem tay tôi là để cầm bút sao?”
Cô ta trừng mắt nhìn người phụ nữ đó: “Không phải chị em ở nhà mẹ đẻ cô cũng đang làm cán bộ trong huyện sao? Vậy sao cô không học hỏi cũng đi theo luôn đi, là không thích sao?”
Đối phương bị cô ta oán trách ngược lại cũng ê chề, không nói gì nữa mà cắt lúa mạch.
Mấy xã viên chỉ đơn thuần coi Lâm Tô Diệp thành một bức tranh để nhìn cũng không có ác ý gì với cô đó đều rất vui vẻ, nhao nhao kêu cô ngày mai lại tới nữa.
Có người đẹp nhìn làm việc cũng có sức hơn!
Đáng tiếc người đẹp vẽ một lúc đột nhiên thu dọn đồ đạc rời đi.
Sau khi Lâm Tô Diệp nghe lời của Cố Mạnh Chiêu, khi quan sát các xã viên lao động đột nhiên cảm giác được mối quan hệ giữa ánh sáng bóng tối và lập thể.
Có nơi sáng có nơi tối sẽ tạo thành sự khác biệt về tầm nhìn. Cô hiểu rồi, nhưng cụ thể cô muốn đọc sách chuyên ngành rồi lại nói sau.
Cô đi một lèo về đến nhà lấy giấy viết thư ra nhoài người lên bàn viết thư kêu Tiết Minh Dực giúp cô mua sách!
Bà Tiết vừa cho heo ăn xong đang định nấu cơm tối thấy Lâm Tô Diệp đột nhiên chạy về nhà ngồi đó viết thư, mới nhạy cảm bảo: “Lại đòi cha nó cái gì đó?”
Bà ta còn tưởng con dâu nhận được một khoản tiền lớn thì sẽ không gây sự nữa, kết quả bản tính khó dời mà.
Lâm Tô Diệp phải chuyên tâm viết thư nên không rảnh nói chuyện.
Trong tay bà Tiết cầm cái vợt, nghiêng người thò đầu vào nhìn xem Lâm Tô Diệp viết gì.
Bà ta vừa nhìn vừa không nhịn được mà đọc từng chữ một: Em muốn học vẽ, anh dúp (giúp) em mua vài quyển sách, phải có mầm mạ (phác họa)…
Lâm Tô Diệp: “Đừng đọc!”
Cô lập tức kiểm tra một chút có phải mình viết sai gì hay không, chữ giúp thì đúng rồi là do bà cụ không nhận ra, chữ phác trong phác họa mình viết không ổn, cô cầm tờ của Cố Mạnh Chiêu đã viết ra để nhìn, quả thực viết sai nên vội vàng sửa lại.
Bà Tiết chậc chậc hai tiếng: “Chữ này viết cũng khó coi quá rồi, xấu kinh!”
Lâm Tô Diệp: “…” Mẹ còn không biết viết đấy! Cô gõ bút lên bàn: “Mẹ viết đi!”
Bà Tiết bĩu môi: “Tôi từng này tuổi rồi, tay cứng mắt hoa, nếu như trẻ lại hai mươi tuổi chắc chắn còn viết đẹp hơn cô!”
Một lòng tự tin chỉ cần tôi không viết, tôi sẽ viết đẹp hơn bất cứ ai.
Lâm Tô Diệp: “Sau này trong nhà thay phiên nhau viết thư cho cha nó, không phải mẹ cũng có thể sao?”
Bà Tiết lập tức sợ hãi: “Tay Toa Toa mềm không thể viết, tay tôi cứng cũng không được.”
Lâm Tô Diệp đang viết thư thì kế toán đạp xe đạp phi như bay tới, hô ở cửa lớn: “Vợ Minh Dực có điện thoại này!”
Lâm Tô Diệp: “Hả?”
Cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.