Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246. Tiết Minh Dực Gọi Điện Thoại 2

Chương 246. Tiết Minh Dực gọi điện thoại 2 Chương 246. Tiết Minh Dực gọi điện thoại 2

Chương 246: Tiết Minh Dực gọi điện thoại 2

Điện thoại đang đợi cô vậy phải tốn bao nhiêu tiền đây, tuy rằng Tiết Minh Dực gọi điện thoại không cần tiền nhưng bên này nhận điện thoại cần tiền.

Còn nữa đường dây điện thoại ngắn, cô chiếm mất một đường, người khác không gọi được sẽ phải đợi, cho nên cô nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Ngược lại kế toán muốn đạp xe đạp lai cô đi nhưng lại không tiện, thấy cô hai chân chạy vất vả lại không đành lòng, mới dưới chân đạp một cái chạy trước.

Nhà Lâm Tô Diệp cách văn phòng đội sản xuất không xa, cô chạy bước nhỏ một đường cũng chỉ chừng hai phút nhưng đã thở không ra hơi, mặt đỏ như màu son.

Cô bổ nhào lên bàn vớ lấy ống nghe, hơi thở còn chưa bình ổn, alo một tiếng ngay cả tiếng thở cũng truyền qua.

Tiết Minh Dực ở bên kia vẫn luôn kiên nhẫn đợi bất ngờ không kịp phòng bị tiếng nói yêu kiều của vợ rót vào lỗ tai, anh lập tức giật nảy mình, lỗ tai lẫn cổ đều nổi đốm nhỏ.

Anh thấp giọng nói: “Đừng gấp, thở trước đã.”

Lâm Tô Diệp lại thở gấp vài hơi: “Em sợ điện thoại đợi nên chạy tới đây.”

Tiết Minh Dực không vội nói chuyện mà yên lặng nghe cô bình ổn hơi thở đã.

Lâm Tô Diệp: “Cái đó… có phải anh có chuyện gấp không?”

Không có chuyện gấp anh sẽ viết thư.

Tiết Minh Dực: “Ở chỗ anh có sự điều động, tạm thời sẽ không gửi thư về cho em được.”

Lâm Tô Diệp “ồ” một tiếng, ý tứ điều động này của anh là doanh trại đổi quân hoặc là điều động công việc, trong mơ hình như cũng có nhưng cô chỉ có thể theo con ở trong mơ cho nên cũng không biết cụ thể.

Lá thư cô vừa viết xem chừng không thể gửi được cho anh ngược lại cũng không có gì cả, chỉ là lũ trẻ phỏng chừng có hơi thất vọng vì không thể viết thư cho cha được.

Tiết Minh Dực nghe cô ồ một tiếng mà không nói gì, không biết cô là thất vọng hay là không sao cả, chỉ bảo: “Các em vẫn có thể viết thư cho anh, sẽ có người định kỳ giao tới.”

Bọn họ phải triển khai một lần diễn tập liên hợp với bộ đội khác, sau khi diễn tập sẽ chia lại doanh trại, tổ chức lại phiên hiệu một chút, cũng sẽ hủy bỏ một vài phiên hiệu bộ đội. Nếu như lần diễn tập này anh vẫn biểu hiện ưu tú như cũ thì có thể thăng chức, trực tiếp tiến vào bộ chỉ huy giữ chức phó học hỏi quan sát, còn có thể được phái tới trường quân đội bồi dưỡng bổ túc một đến hai năm, ra ngoài tiếp tục thăng chức, được sắp xếp chức vụ và công việc quan trọng.

Những cái này đều là nội dung bí mật, dù là người nhà cũng không thể tiết lộ.

Lâm Tô Diệp rất quan tâm hỏi: “Vẫn nên đừng viết cho anh thì hơn, tránh cho quấy rầy anh làm việc.”

Từ sau khi Tiểu Lĩnh bắt đầu mở chốt viết thư rất thích viết thư cho cha, bây giờ có bà nội cùng học hỏi bàn bạc, hai người thì thầm cũng có thể viết mấy trang giấy chuyện vô nghĩa.

Đây đều là chiếm dụng thời gian quý báu của anh, vẫn nên bỏ đi thì hơn.

Tiết Minh Dực: “…” Vợ dứt khoát như vậy mà không hề lưu luyến một chút nào khiến anh có hơi lạnh lòng.

Lâm Tô Diệp: “Anh yên tâm làm việc, trong nhà mọi thứ đều ổn, mẹ chúng ta vẫn khỏe, cô út dẫn chú ba đi gặt lúa mạch vô cùng hăng hái!”

Không thể để anh biết chuyện bà cụ ngã xuống sông, tránh khiến anh lo lắng.

Tiết Minh Dực nhếch khóe miệng: “Em thì sao?”

Lâm Tô Diệp sững sờ, em? Cô đáp: “Vẫn khỏe, các con cũng khỏe, Đại Quân và Tiểu Lĩnh giúp đội sản xuất nhặt lúa mì kiếm công điểm, Toa Toa vô cùng nhớ anh, mỗi ngày đều vẽ tranh về anh.” Nghĩ đến Toa Toa vẽ đủ loại cha dưa lệch là cô lại không nhịn được mà cười.

Nghe thấy tiếng cười của vợ, trong tai Tiết Minh Dực mềm mại ngứa ngáy, cô vẫn bỏ qua mình như cũ, không nói thêm một chữ nào liên quan đến mình.

Anh thấp giọng hỏi: “Lần này có muốn thứ gì không?”

Trước đây gọi điện viết thư luôn đòi tiền hoặc là thứ gì đó, lần này lại không?

Lâm Tô Diệp vui vẻ, ai nói Tiết Minh Dực là đồ đầu gỗ, không phải rất quan tam hay sao? Cô nhẹ giọng đáp: “Em muốn mua vài quyển sách vẽ, thì… trí thức Cố nói có thể mua…” Cô hơi dừng lại, lôi quyển sổ nhỏ của mình ra nhìn, đọc: “Phác họa, mô phỏng, màu nước.”

Tiết Minh Dực: “Được, mua cho em.”

Lâm Tô Diệp sợ anh không có tiền mới vội bảo: “Chỉ dùng tiền lương mua, tháng sau gửi về ít cũng được, bốn trăm đó lần trước của anh có phải mượn của người ta không?”

Tiết Minh Dực: “Không sao, qua đợt này vẫn còn tiền thưởng nữa.”

Lâm Tô Diệp nghĩ phí điện thoại quá đắt hơn nữa còn chiếm đường dây, không tiện kéo dài thời gian nên muốn cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment