Chương 247: Tiết Minh Dực gọi điện thoại 3
Tiết Minh Dực lại muốn nghe cô nói thêm vài câu nữa mới bảo cô: “Chị họ em đã nhận được đồng hồ rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy thì tốt, em vẫn luôn thấp thỏm sợ làm mất thì sao, không có chuyện gì chứ?”
Hiển nhiên Tiết Minh Dực không biết có chuyện gì hay không, là Tiểu Thẩm nói đồng chí Lâm Uyển Tinh đã nhận được đồng hồ của cô ta, nếu cô ta đã không tìm vậy là không có chuyện gì cả.
Anh ừm một tiếng.
Lâm Tô Diệp định cúp máy.
Tiết Minh Dực: “Tranh của em.”
Lâm Tô Diệp vội vàng đáp: “Vẫn đang học, vẽ không đẹp cho lắm đâu.”
Tiết Minh Dực: “Rất đẹp, gửi cho anh một bức.”
Trong thư nhà ngày trước có một bức tranh nhỏ mà cô vẽ, mặt người nhà, hoa cỏ và động vật nhỏ đều rất đẹp.
Anh muốn một bức tranh đơn độc to một chút có thể treo trong phòng của mình.
Lâm Tô Diệp có hơi xấu hổ: “Em vẫn chưa học xong nữa.”
Tiết Minh Dực: “Không sao, anh thích.” Khi nói ra hai chữ anh thích này, lỗ tai anh từ từ đỏ lên.
Hai người Tiểu Thẩm và Kim Đan ở bên cạnh đều mày qua mắt lại nín cười, nghe đoàn trưởng Tiết gọi điện cho vợ thật sự thú vị.
Đoàn trưởng Tiết cung chỉ có lúc này là dịu dàng thôi.
Lâm Tô Diệp thề rằng không phải mình nghe lộn, hình như cô nghe thấy có người phì cười trong điện thoại.
Chẳng trách kế toán nói người ở đầu dây tổng đài sẽ nghe lén điện thoại, hóa ra là thật.
Mặt cô cũng đỏ bừng.
Hai người gọi điện im lặng chừng hai giây, không ai nói chuyện.
Tiểu Thẩm bổ sung một đống lời đường mật không thể nói ra khỏi miệng cho đoàn trưởng Tiết.
Tiết Minh Dực cho rằng vợ sẽ không đồng ý gửi tranh cho anh nhưng ai ngờ lại nghe cô nói một tiếng được, nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Cúp còn vô cùng dứt khoát không hề lưu tình.
Tiết Minh Dực cầm ống nghe dừng lại một giây mới gác lên, không nghe thấy lời đường mật của vợ thấy có hơi mất mác.
Sau một giây anh mới khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, nhìn về phía Tiểu Thẩm.
Tiểu Thẩm vẫn luôn lén xem náo nhiệt lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng mình tuyệt đối không nghe lén.
Tiết Minh Dực: “Tiểu Thẩm, cậu giúp tôi liên lạc với bên nhà xuất bản mua một vài quyển sách về phương diện mỹ thuật đi.”
Tuy rằng anh không biết vẽ nhưng phải nghiên cứu bản đồ, địa hình, địa mạo, có đôi khi cần phải tự mình vẽ vài nét nên cũng không phải dốt đặc cán mai. Anh nói cho Tiểu Thẩm mấy loại mà Lâm Tô Diệp cần, ngoài ra còn thêm vài quyển, dù sao cũng liên hệ với nhà xuất bản một chút, trực tiếp mua hết gửi về nhà.
Tiểu Thẩm nghe mà líu lưỡi, loại sách hội họa này rất đắt mà mua nhiều như vậy sao?
Cậu ta có lòng tốt nhắc nhở: “Đoàn trưởng Tiết, loại sách này mua một quyển trước, nếu như học tốt có thể mua tiếp, tất cả đều rất đắt.”
Tiết Minh Dực: “Không sao, mua mỗi loại một quyển, để tự cô ấy tự chọn.”
Mua đồ cho vợ xưa nay chưa từng ngại đắt.
Tiểu Thẩm làm việc rất nhanh, cậu ta trực tiếp liên hệ với nhà xuất bản ở tỉnh thành nơi mà Lâm Tô Diệp ở để tìm hiểu giá thị trường một chút, quyết định mua vài quyển sách vẽ cho Lâm Tô Diệp.
Bên này Tiết Minh Dực gom tiền, người bên nhà xuất bản đó vừa nhận được tiền đã gửi bưu điện cho Lâm Tô Diệp.
Từ tỉnh thành đến Tiết Qua Đồn thuộc công xã Thành Quan có mấy chục dặm đường, kêu nhân viên bưu cục tiện thể mang hộ cũng rất tiện.
Tiết Minh Dực tiêu một khoản tiền mua sách cho vợ, tiền là Tần Kiến Dân cho mượn, sau này phát tiền thưởng sẽ trả, Tần Kiến Dân vui không chịu được đưa hết tiền cho anh dùng, lần này hai người họ đã biến thành người nghèo nhất bộ chỉ huy, cũng không còn ai mượn tiền của hai người họ nữa. Đối với Tần Kiến Dân mà nói tiền đều cho Tiết Minh Dực mượn hết, làm tròn số lên cũng lên tương đương với gửi tiền.
Bên Tiết Gia Đồn gặt lúa mạch đã tiến vào thời điểm khí thế ngất trời, người nào cũng bận đến không ngóc đầu lên được.
Lâm Tô Diệp cũng không ngoại lệ, để không làm mất mặt trường học, mỗi ngày cô đều mất ăn mất ngủ, quan sát, mô phỏng, sửa đổi, suy nghĩ, đến nằm mơ cũng là đang vẽ, chỉ hận không thể lập tức vẽ ra tác phẩm hài lòng.
Đáng tiếc càng sốt ruột lại càng không hài lòng, cứ cảm thấy không tiến bộ được quá nhiều.
Cô đi cho Cố Mạnh Chiêu xem, Cố Mạnh Chiêu chỉ cần một câu nói đã đúng trọng điểm, chỉ ra cô quá theo đuổi hai tiêu chuẩn kỹ thuật và giống này, mà vẽ tranh là để biểu đạt tâm tình và suy nghĩ của người vẽ, mô phỏng chỉ là kỹ thuật dễ hiểu nhất thôi, chị vẽ có giống bao nhiêu cũng chưa chắc đã là tốt nhất, bức tranh không có cảm xúc cũng chỉ là kỹ thuật căn bản nhất mà thôi.