Chương 248: Tham như vậy
Lâm Tô Diệp bị anh ta nói như vậy lại có được sự gợi ý, cô không nên chỉ nghĩ đến vẽ lại người đang thu hoạch lúa mạch, vẽ phải giống bao nhiêu, mà chắc hẳn nên vẽ ra loại tinh thần khí đó của các xã viên và cảm giác của cô đối với bọn họ.
Cô không có cảm giác với người ngoài nhưng cô có cảm tình với người nhà mình, cô bắt tay vào từ cô út, anh ba Tiết, anh cả Tiết, chị cả và hai bé trai nhặt lúa mạch, quan sát vẻ mặt, lời nói và việc làm của bọn họ.
Bận như vậy vài ngày, Lâm Tô Diệp bớt thời gian làm một bữa bánh rau hẹ khao người nhà với bà Tiết.
Cô kêu bà Tiết đưa vài cái cho anh ba Tiết nhưng cô út lại không cho, cô ấy nói anh ba không xứng, đợi khi nào anh ta và Tống Ái Hoa hoàn toàn hết lười rồi lại nói sau.
Lâm Tô Diệp cũng tùy ý bọn họ, dù sao cô cũng không có cảm tình với anh ba Tiết.
Ăn xong cơm, Lâm Tô Diệp lại lấy cọ vẽ ra, nhắm vào ngọn đèn dầu suy nghĩ về lý thuyết ánh sáng bóng tối và thấu thị.
Cô út tắm ở bên ngoài đã trở về, vừa lau tóc vừa hỏi Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, sao không thấy mẹ chúng ta đâu ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Có khả năng là đi tới nhà bác cả rồi.”
Mấy ngày nay thu hoạch lúa mì mẹ chồng cũng thật sự mệt, phỏng chừng buổi tối đi tìm chị dâu nói chuyện rồi.
Cô út nói ra ngoài tìm thử.
Đương nhiên bà Tiết không đi tới nhà chị em dâu mà là lén lút cho hai vợ chồng thằng ba bánh hẹ để ăn.
Bà ta không sợ Lâm Tô Diệp mà sợ con gái nhìn thấy.
Bà ta cũng không nỡ lấy nhiều mà bớt ra hai cái của mình cầm cho bọn họ.
Tống Ái Hoa mang thai rồi cũng thích hợp bồi bổ cơ thể một chút, dù sao hơn ba tháng vẫn chưa thấy to lên, đứa trẻ này thật sự đã phải chịu thiệt thòi.
Mối quan hệ giữa bà ta và chị cả không tốt, chưa từng đi cửa lớn mà toàn trực tiếp gõ cửa sổ sau, sau đó hai vợ chồng thằng ba ra ngoài tìm bà ta.
Anh ba Tiết vốn ngáy như sấm lúc này nghe thấy có đồ ăn lập tức nhảy xuống đất, đỡ Tống Ái Hoa cầm đèn pin ra ngoài.
Ngửi thấy mùi bánh rau hẹ thơm nức, anh ba Tiết rất kích động: “Mẹ, vẫn là mẹ thương con trai. Nhiều anh chị em như vậy, bọn họ đều mặc kệ con trai mẹ.” Nói rồi còn mang theo tiếng nức nở, căm hận nghẹn lời: “Minh Xuân còn tính đánh chết con…”
Mấy ngày thu hoạch này cả người anh ta đau đến rã rời.
Tống Ái Hoa lại bất mãn vì mẹ chồng cho có hai cái, mỗi người một cái còn không đủ nhét kẽ răng.
Cô ả trốn ở tường ngoài nhìn thấy rõ ràng nướng rất nhiều, sao không cho mình năm cái?
Cô ả vội vàng nhận lỗi với bà Tiết: “Mẹ, lần trước là con không đúng, mẹ nể mặt cháu hai của mẹ đừng nổi giận mà.”
Bà Tiết cười lạnh: “Tôi muốn nổi giận cũng đã sớm tức chết cho cô xem rồi.”
Hôm nay bà ta tới cũng là vì Tống Ái Hoa, cảm thấy người này mang thai không có gì thay đổi thật sự có hơi kỳ quái, lúc này lại cẩn thận quan sát một phen.
Ế, sao cái bụng này đột nhiên to lên rồi?
Bà Tiết nhìn chằm chằm vào bụng Tống Ái Hoa, duỗi tay tới định sờ.
Tống Ái Hoa vội vàng trốn: “Mẹ, mẹ nói xem cái bụng này của con càng ngày càng lớn, quần áo cũng không mặc vừa nữa, mẹ có thể cho con vài đồng, con kiếm ít phiếu vải đi cắt hai thước vải về sửa quần áo cũ cho lớn hơn một chút được không?”
Cô ả vừa nói còn vừa phưỡn bụng ra, bụng quả thật đã to hơn trước một vòng, lưng quần cũng căng.
Anh ba Tiết: “Mẹ, bây giờ con đang làm việc kiếm công điểm, mẹ không cho cháu trai thứ ăn ít trứng gà được sao?”
Trước đó anh ta chọc tức mẹ ruột sau đó bị chị hai và em gái thu phục, luôn cảm thấy mình bị trừng phạt, mẹ bớt giận rồi chắc chắn vẫn sẽ tốt như lúc trước.
Bà Tiết: “Không phải hai đứa mày có nuôi gà sao? Trước đây không đẻ trứng bây giờ chắc cũng đẻ rồi, mỗi ngày ít nhất cũng được một quả.”
Gà con còn là bà ta cho.
Anh ba Tiết lắp bắp: “Con gà mãi không chịu đẻ trứng nên con cho…”
Nửa đêm hôm trước đột nhiên anh ta đói đến tỉnh dậy, Tống Ái Hoa đề nghị giết con gà không đẻ trứng mà bà cụ cho để ăn, anh ta cũng đói đến đòi mạng nên đồng ý ngay, trời còn chưa sáng hai người đã thịt con gà đó hầm ăn, trời vừa sáng đã ăn sạch bách.
Bà Tiết tức đến mức cấu anh ta vài cái: “Mày đó mà đó, tham như vậy, không được nổi một ngày? Nuôi gà ngày nào cũng đẻ trứng cơ mà.”