Chương 250: Mang thai giả
Trước đây Lâm Tô Diệp nói mình tướng thai tốt không nôn ọe, cô ả vẫn luôn vắt óc nghĩ cách nhưng đầu óc không thông minh đến vậy, vẫn luôn không nghĩ ra được chiêu thức gì vẹn toàn.
Nếu chỉ đơn giản là xử lý tốt chuyện giả mang thai này, cô ả chỉ cần nói đẻ non là được.
Thời buổi này rất nhiều phụ nữ mang thai vô duyên vô cớ sinh non, bác sĩ chân đất không khám được, bọn họ không có thời gian lại càng không nỡ tốn tiền đi bệnh viện khám, dù sao sảy một lần nghỉ dưỡng cơ thể qua vào tháng lại mang thai thôi, cũng không có ai coi là chuyện to tát gì.
Người ta sinh non vốn chính là chuyện rất khó chịu, ai còn đi nghi ngờ có mang thai thật hay không?
Dù sao mang thai giả đối với người khác mà nói cũng không có lợi ích gì đúng chứ?
Người thường thật sự không giả mang thai nhưng Tống Ái Hoa cũng không phải người thường, cô ả khác thường.
Để có thể lừa chút mì lương thực tinh và trứng gà từ trong tay bà Tiết ăn, để moi thêm được vài đồng tiền, cô ả đã nghĩ ra chiêu này.
Vì bà Tiết đối xử với con dâu mang thai vẫn không tệ, cho trứng gà cho lương thực tinh ăn nên cô ả cũng muốn!
Trước khi bà Tiết giao quyền quản lý nhà đi cô ả quả thật đã vớt được lời, nhưng ai ngờ Lâm Tô Diệp nhân lúc Tiết Minh Dực về nhà đã cướp mất quyền quản lý nhà của mẹ chồng, cái này tương đương với chặt đứt đường lui của cô ả.
Nếu như mẹ chồng không làm chủ nhà, không có tiền và đồ ăn ngon cho cô ả vậy cô ả giả bộ mang thai cũng có ích gì?
Mỗi lần tới chu kỳ kinh nguyệt đó, mấy ngày liền cô ả đều trốn đông trốn tây, không phải về nhà mẹ đẻ thì là đi tới nhà chị gái hoặc là giả bệnh, cô ả cũng dễ dàng sao?
Nếu đã giả bộ tiếp cũng không có tác dụng gì vậy cô ả còn không bằng không giả bộ nữa, nói con mình mất rồi.
Nhưng cách mất thế nào thì cô ả cũng nghĩ đến nhọc lòng.
Chỉ nói thai không vững nên mất, cũng được nhưng cô ả không bằng lòng.
Như thế không vớt được lời!
Nếu cô ả nói mình ngã một cái vậy không bằng nói rớt sông chìm chết, như vậy còn có thể có chút tiền và thực phẩm dinh dưỡng.
Nhưng mình ngã xuống sông có khả năng đòi tiền được nhiều tiền bằng người ta đẩy mình ngã sông không? Cũng không cần người khác cố ý đẩy cô ả ngã xuống sông, chỉ bất cẩn cũng đủ dùng rồi.
Người khác này tốt nhất chính là Lâm Tô Diệp hoặc là người nhà của Lâm Tô Diệp, có thể khiến Lâm Tô Diệp áy náy, đuối lý, phải chủ động đền tiền cho mình.
Bà Tiết và Lâm Tô Diệp là người lớn cũng không dễ lừa, đứa trẻ Đại Quân đó tinh ranh cũng không dễ lừa, một đứa nhỏ như Toa Toa cả ngày đi theo mẹ và bà nội càng không tiện hơn.
Vậy cũng chỉ có mỗi Tiểu Lĩnh.
Đứa trẻ này cả ngày không chịu ngồi yên, xưa nay chưa bao giờ thấy cậu bé đi đường tử tế, không phải chạy thì chính là nhảy.
Cả ngày cậu bé nhảy lên nhảy xuống bất cẩn va phải thím ba sinh non, chắc chắn có khả năng này.
Chỉ là cả ngày cậu bé ở chung với Đại Quân cũng không một mình đi tới bờ sông, vậy cũng không tiện ngã xuống sông.
Bỏ đi, không cần cứ nhất định phải ngã xuống sông, bị cậu bé đẩy ngã sau đó sinh non cũng được!
Cô ả cảm thấy ông trời đang giúp mình, buổi tối vừa vặn tới kỳ kinh nguyệt.
Kỳ kinh nguyệt của cô ả xưa nay không chuẩn cho lắm, ngày đầu tiên lượng ít ngày thứ hai lại rất dữ dội, vừa vặn dùng để lừa người.
Vì thế sau khi bà Tiết đi, cô ả cũng vừa mới sáng đã chạy ra ngoài trốn bên ngoài tường nhà Lâm Tô Diệp, nhìn hai bé trai đang định đi nhặt bông lúa mạch, cô ả vòng qua từ một bên khác, trốn trên con đường bọn trẻ nhất định sẽ đi qua.
Cô ả nhìn thấy Tiểu Lĩnh nhảy chân sáo đi tới, giả bộ không nhìn thấy trực tiếp bước qua, sau đó Tiểu Lĩnh vừa vặn nhảy lên bước tới thì cô ả ngã xuống chân cậu bé, giả bộ bị cậu bé đụng phải.
Cô ả vừa ngã xuống đất đã lập tức sờ bên dưới, giơ bàn tay có máu lên bắt đầu khóc: “Con tôi, con tôi…”
Tiểu Lĩnh vốn vừa đi vừa nhảy, lúc này vừa vặn chân phải nhấc lên, nhìn thấy thím ba ngã dưới chân mình cậu bé vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy, trong đầu chẳng hiểu gì cả mới nhìn Đại Quân: “Con thím ba làm sao?”
Tuy rằng Đại Quân thông minh nhưng cậu bé cũng không biết chuyện của đàn bà, mới lắc đầu: “Không biết.”
Tống Ái Hoa gào khóc hô mình bị Tiểu Lĩnh đụng vào sinh non rồi.
Vừa vặn có người đi làm nhìn thấy, mấy người phụ nữ vội vàng đưa cô ả về nhà, lại có người đi gọi anh ba Tiết về.