Chương 251: Nhìn thấu
Lúc này Tống Ái Hoa nằm trên giường, dưới mông lót rơm dày, còn rải một ít giấy vàng.
Cô ả suy nghĩ vô cùng chu toàn, lần này thật sự sắp vu vạ được cho Lâm Tô Diệp rồi để cô cho mình tiền và trứng gà ăn, bằng không mình vất vả giả bộ hơn ba tháng không phải là giả bộ phí hay sao?
Cô ả khóc vô cùng đau lòng: “Anh ba, em có lỗi với anh, con chúng mình mất rồi.”
Anh ba Tiết vừa ra đồng nghe thấy có người hô Tống Ái Hoa sinh non cũng sợ đến mức xin nghỉ với Tiết Minh Xuân, cô cũng cho anh ta về.
Lúc đầu anh ta cho rằng Tống Ái Hoa là sinh non tự nhiên, thai không vững giống như những người phụ nữ khác, sau đó nghe một người phụ nữ nói cô ả đi đường không vững, anh ta bắt đầu tự trách: “Ái Hoa, đều là do anh không tốt, anh không cho em ăn no khiến em đi đường không có sức.”
Đợi nghe Tống Ái Hoa nói là Tiểu Lĩnh va vào cô ả, anh ta nhìn về phía Tiểu Lĩnh: “Tiểu Lĩnh, sao cháu lại va vào thím ba?”
Tiểu Lĩnh khua chân múa tay: “Cháu đang đi đường mà đột nhiên thím ấy xuất hiện ngã dưới chân cháu.”
Anh ba Tiết thở dài nói với Tống Ái Hoa: “Nó là một đứa trẻ, cũng không phải cố ý.”
Tống Ái Hoa lại không vui: “Em vừa mới từ bên mương lên, nó va một cái vào còn không phải đụng ngã em sao?”
Anh ba Tiết: “Vậy cũng không phải nó cố tình.”
Anh ta nhìn Tiểu Lĩnh, nghiêm mặt nói: “Tiểu Lĩnh, bình thường cháu toàn nhảy lên nhảy xuống bây giờ cũng rước phải phiền phức rồi, cháu xem cháu va vào thím ba, em trai cũng mất rồi, còn không xin lỗi thím ba cháu đi.”
Tiểu Lĩnh: “Cháu đã nói xin lỗi rồi mà, nhưng là thím va vào cháu mà, chứ có phải cháu va vào thím ấy đâu.”
Tống Ái Hoa lập tức nôn nóng, cô ả không vu vạ Tiểu Lĩnh cố tình va vào người mình nhưng vẫn luôn nhấn mình cậu bé bất cẩn muốn kêu cậu bé nhận lỗi.
Dù sao cho dù cậu bé cố tình hay là bất cẩn chỉ cần Lâm Tô Diệp áy náy là được.
Tống Ái Hoa: “Mẹ ơi, cháu còn nói dối không chịu nhận sao, thím cũng không nói cháu cố tình, cháu là bất cẩn nhảy trên đường va vào thím, cháu xin lỗi không phải được rồi sao?”
Chỉ cần mày thừa nhận mày va vào là được!
Cô ả chắc chắn Tiểu Lĩnh là một đứa trẻ lại nghịch ngợm, bình thường đấu đá lung tung, hiển nhiên người khác đều sẽ tin cô ả, chắc chắn cho rằng Tiểu Lĩnh va vào cô ả.
Cho dù là bất cẩn cũng không sao, cô ả không trách cậu bé vì dù sao cũng là người một nhà, còn có thể thế nào được nữa?
Đương nhiên cho cô ả mấy chục đồng tiền là được.
Trong lòng cô ả vui như hoa nở.
Lúc này, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa và bà Tiết đã đi qua.
Lâm Tô Diệp kêu Toa Toa ở trong sân chơi với chị Tiểu Đệ, còn cô và bà Tiết vào phòng xem.
Bà Tiết vô cùng nôn nóng: “Sao thế, ai muốn đánh cháu trai lớn của tôi?”
Anh ba Tiết: “Mẹ, mẹ cũng không thể chiều trẻ con được, cái tính động tay động chân đó của Tiểu Lĩnh đụng Ái Hoa ngã sinh non rồi.”
Bà Tiết nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh đeo cặp sách ngoan ngoãn đứng trong phòng khách, hai đứa trẻ mang bộ dáng lo lắng sợ hãi.
Bà ta lập tức vô cùng đau lòng: “Ai thấy là cháu trai lớn của tôi đụng hả?”
Tống Ái Hoa: “Mẹ, mẹ hỏi nó đi, có phải nó nhảy qua đụng vào con không?”
Tiểu Lĩnh rụt cổ, thím ba chảy máu cậu bé cũng rất sợ: “Cháu đang nhảy, nhưng mà… là thím va vào cháu mà, khi cháu đi đường trước mặt không có người đột nhiên thím xuất hiện.” Cậu bé thật sự rất áy náy vì em bé của thím ba đã mất rồi, nhưng cậu bé thật sự không cố tình va vào thím ba.
Anh ba Tiết sốt ruột: “Tiểu Lĩnh, cháu là con trai, cháu là người lớn, cháu không thể nói dối! Chú ba không trách cháu, không đánh cháu cũng không đổ lỗi cho cháu, nhưng cháu phải nói thật, cháu va vào cũng không sao, không phải cháu cố ý đúng không?”
Bà Tiết thấy anh ta đỏ mặt tía tai mới nổi giận: “Mày làm gì? Mày muốn ăn thịt cháu trai lớn của tao hả? Mày không nghe thấy nó nói là thím ba va vào nó trước sao?”
Anh ba Tiết, Tống Ái Hoa và bà Tiết bắt đầu cãi cọ, Tống Ái Hoa nói Tiểu Lĩnh va vào cô ả, anh ba Tiết nói không phải cố ý không cần căng thẳng nhưng phải thừa nhận, Tiểu Lĩnh vốn cảm thấy quả thật là hai người va vào nhau, mình có trách nhiệm nhưng nhìn thấy Tống Ái Hoa cứ nhất định nói mình va vào cô ả thật sự khiến cậu bé không vui, nói không phải mình va trước.
Lúc này Đại Quân nói: “Cháu đi đường chậm, Tiểu Lĩnh cũng không nhanh hơn cháu nhiều lắm, đột nhiên thím ba từ sau đống cỏ khô xuất hiện, Tiểu Lĩnh không nhìn thấy thím ấy nhưng Tiểu Lĩnh đã dừng lại, quả thật là thím ba ngã tới.”