Chương 255: Không tha thứ 3
Trước đây Tống Ái Hoa cầm về mười đồng tiền nói là mẹ chồng tiếp tế tiền cho bọn họ mua lương thực. Lúc này vừa nghe cũng không có chuyện như thế, mà là con rể cầm tiền của phòng hai người ta.
Không chỉ như vậy, con gái nhà mình còn giả mang thai lừa ăn lừa uống, như vậy cũng thôi đi lại còn đổ vạ cho đứa nhỏ đẩy cô ả sinh non, muốn lừa tiền và trứng gà, lương thực của phòng hai.
Thế này… thật đúng là tạo nghiệt mà.
Con gái lớn gả đi hơn ba năm còn liên lụy làm cha mẹ mất mặt, bản mặt già này đã mất sạch thể diện rồi.
Ông Tống về nhà lấy tiền lại dẫn theo vợ già đi, hai vợ chồng già đi theo Tiết Minh Lưu tới Tiết Gia Đồn.
Giữa trưa, hai vợ chồng đối phó qua loa một bữa, anh ba Tiết ngồi trong nhà không biết phải làm sao.
Tống Ái Hoa còn an ủi anh ta: “Anh ba anh yên tâm, cha em sẽ chống lưng cho em.”
Đang nói thì Tống Ái Hoa nhìn thấy cha mẹ tới mới hô lên với vẻ hào hứng: “Cha, mẹ, cha mẹ phải làm chủ cho con, con chỉ nói có một câu va vào con mà bọn họ đã..."
"Bốp” một tiếng, ông Tống vừa gặp mặt đã vung tay tát mạnh một phát vào mặt con gái.
Ông ta nhìn bộ dáng vô liêm sỉ đó của con gái mà lửa giận vọt lên tận óc, quay đầu vớ lấy gậy nhóm lửa ở chân tường quất mạnh: “Mày, cái thứ vô dụng nhà mày, mày… mày làm mất sạch mặt mũi nhà họ Tống tao rồi…”
Ông ta và bà vợ đều là người cần thể diện, thật sự không ngờ từng này tuổi rồi còn mất mặt đến tận Tiết Gia Đồn.
Ông ta cầm gậy nhóm lửa ở bên cạnh đánh Tống Ái Hoa một trận, đánh đến mức Tống Ái Hoa kêu thảm thiết, cuối cùng vẫn là anh ba Tiết xông qua ngăn.
Bà Tống còn thương con gái, sợ ông Tống đánh tiếp vội vàng bảo: “Đã như thế rồi, mau nghĩ cách đi, đánh nó có tác dụng gì? Đánh nó có dụng thì đánh chết nó cũng được.”
Ông Tống tức đến cả người run rẩy, ra sức giậm chân chỉ hận không thể đào cái rãnh chôn ngay đứa con gái này vào.
Hai vợ chồng già đẩy Tống Ái Hoa đến nhà phòng hai xin lỗi bà Tiết và Lâm Tô Diệp.
Anh ba Tiết cũng ủ rũ đi phía sau.
Đang là giờ ăn cơm trưa, bọn họ làm loạn như vậy thôn dân gần đó đều biết, nhao nhao ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện Tống Ái Hoa vì lừa ăn lừa uống mà giả mang thai, lại đổ vạ cho đứa trẻ sinh non này, mới nửa ngày đã truyền khắp Tiết Gia Đồn.
Tôn Gia Bảo từ phía sau chạy tới xem náo nhiệt, anh ta cảm thấy Tống Ái Hoa là một nhân tài, biết động não nghĩ kể chỉ là tìm sai đối tượng thôi.
Nếu như cô ả lừa người khác nói không chừng còn lừa được.
Hai vợ chồng ông Tống vừa vào cửa đã không ngừng xin lỗi bà Tiết và Lâm Tô Diệp.
Không muốn để đứa trẻ nhìn thấy mấy chuyện bực mình này nên Lâm Tô Diệp đã kêu hai đứa con trai lớn ra ngoài chơi.
Dù sao Tiểu Lĩnh cũng không chịu ngủ trưa.
Tiểu Lĩnh còn muốn kéo Đại Quân trốn ở tường ngoài xem náo nhiệt nhưng lại bị Đại Quân túm đi.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh kéo em làm gì? Bà nội chúng mình còn kéo em tới xem mà.”
Chú ba bị thu phục, bà nội còn kéo cậu bé tới xem náo nhiệt.
Đại Quân: “Khác, đi nhặt bông lúa mạch đi.”
Chú ba bị thu phục và Tống Ái Hoa bị thu phục có tính chất khác nhau.
Đây là chuyện lớn rất nghiêm túc, Tiểu Lĩnh không cảm giác được nhưng Đại Quân lại biết rất rõ.
Tuy rằng Tiểu Lĩnh không hiểu nhưng cũng không phản kháng, cậu bé nghe lời Đại Quân, bây giờ cậu bé còn thiếu Đại Quân hai đồng nữa!
Cô út ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp kêu cô ấy dẫn Toa Toa đi ngủ, còn cô và bà Tiết tiếp đón hai vợ chồng ông Tống.
Bà Tống nước mắt tung bay, còn ông Tống cũng vô cùng xấu hổ.
“Đều là chúng tôi không biết dạy con, chiều con thành cái tính này, thật sự mất mặt quá, xin lỗi!”
Lâm Tô Diệp thấy ông Tống không đùn đẩy trách nhiệm chút nào cũng không chơi xấu, càng không bảo vệ Tống Ái Hoa nên cũng không tiện khiến hai người già cảm thấy nhục nhã đứng ở nơi đó khó xử, mà mời bọn họ ngồi xuống.
Bà Tiết thì vẫn làm bộ làm tịch, nghiêm mặt không để ý đến.
Ông Tống bỏ mười đồng tiền cộng thêm năm đồng nữa lên bàn, nói với vẻ rất xấu hổ: “Bà thông gia, vợ chú hai, thật sự xin lỗi mọi người. Không biết cái thứ đáng lo này lại làm ra chuyện thiếu đạo đức này, mười đồng tiền vốn nói là bà thông gia cho tụi nó mua lương thực nên tôi cũng không nghĩ nhiều, nào có biết… ôi…”
Gương mặt già nua đen đúa của ông ta đỏ gay, thật sự không còn mặt mũi gặp người.