Chương 254: Không tha thứ 2
Tống Ái Hoa lại không chịu thỏa hiệp rời đi, cô ả không đi có thể làm gì được cô ả?
Cô ả cũng chỉ giả bộ mang thai mà thôi, thuận miệng nói một câu Tiểu Lĩnh va sảy thai, Tiểu Lĩnh cũng không tổn thất gì, cho dù công xã cũng sẽ không bắt cô ả.
Sao cứ nhất định ép cô ả ly hôn?
Cô ả sẽ đi tới công xã và huyện tố cáo, tố cáo mẹ chồng và Lâm Tô Diệp phá hoại tự do hôn nhân của người khác, khép tội mẹ chồng phong kiến.
Xem người khác có vạch trần khuyết điểm của bà không?
Cô ả giở trò vô lại, có thể làm được gì cô ả!
Cô ả kêu oan một cái đúng lý hợp tình: “Không phải con chỉ giả mang thai lừa vài cái bánh với trứng gà thôi sao, có phạm tội lớn gì sao? Cho dù nói Tiểu Lĩnh va vào con nhưng con cũng không đổ tội cho nó cố ý, con chỉ nói nó bất cẩn thôi nhé. Con cũng đã xin lỗi rồi, mọi người còn muốn thế nào nữa? Con có lỗi gì để mẹ cứ quấn riết không tha ép chết con ở đây, cứ nhất định phải chia cắt bọn con? Sao mẹ lại ngang ngược như thế? Mẹ không biết thà rằng dỡ mười ngôi miếu cũng không thể khuyên người ly hôn sao?”
Anh ba Tiết vội ngăn cô ả lại: “Ái Hoa, đừng thêm dầu vào lửa nữa, chúng ta sai thì nhận sai đi!”
Tống Ái Hoa khóc rất tủi thân: “Anh ba, em biết sai rồi, em xin lỗi, em cũng không giết người phóng hỏa, sao lại không tha thứ chứ?”
Bà Tiết tức đến run người, ngón tay cũng run lên: “Cô, cô… cái thứ không biết xấu hổ! Lúc đầu nếu không phải cô dụ dỗ thằng ba thì tôi sẽ cho cô vào cửa nhà tôi sao?”
Tống Ái Hoa: “Con cũng chỉ thích anh ba chứ con không dụ dỗ người khác, không phải sao?”
Anh ba Tiết: “Mẹ, mẹ ơi, đừng nói nữa, bọn con sai rồi, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, con cũng không thể vì chút chuyện này mà đưa Ái Hoa về nhà mẹ đẻ được? Vậy cô ấy còn có đường sống nữa saa?”
Bà Tiết: “Được, mày cần cô ta chứ không cần mẹ đúng không, vậy mày cút ngay cho tao, tao sẽ triệu tập các chú bác của mày tới đuổi mày khỏi nhà họ Tiết.”
Bà Tiết cũng giận lắm rồi, quay người định đi gọi tộc nhân đuổi anh ba Tiết đi, sau này không cho phép anh ta mang họ Tiết nữa, cũng không cho phép người của Tiết Gia Trang để ý đến anh ta.
Anh ba Tiết lê gối tới ôm chân bà ta gào khóc: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, mẹ, mẹ đừng giận.”
Tống Ái Hoa thấy bà Tiết thật sự giận dữ đến ngay cả con trai ruột cũng không cần, cô ả co rúm không dám tranh luận nữa.
Hình như lớn chuyện rồi?
Tống Ái Hoa rất oan uổng và tủi thân, cô ả cảm thấy Lâm Tô Diệp và mẹ chồng chuyện bé xé ra to, không phải chỉ là thuận miệng nói một câu Tiểu Lĩnh va vào khiến cô ả sinh non, còn có thể sao nữa?
Tiểu Lĩnh cũng không tổn thất gì cơ mà.
Lại còn vừa ép cô ả ly hôn vừa đuổi con trai ruột đi, đến mức đó sao?
Hừ, đợi cha mẹ tôi tới chống lưng cho tôi, xem họ Tiết các người có thể thế nào?
Trong lòng Tống Ái Hoa rất không phục.
Cô ả khẳng định cha mẹ sẽ đứng về phía mình, vì từ nhỏ chỉ cần cô ả la lối gào khóc là cha mẹ cô ả đều nghe theo cô ả.
Nếu như ở nhà gào khóc không được, cô ả sẽ đi ra đường gào khóc, cha mẹ cô ả sợ mất mặt sẽ nghe theo cô ả.
Ông Tống đang đi làm nhận được lời nhắn cũng ngơ ngác, biết con gái mình vừa lười vừa tham, sao còn có thể làm ra loại chuyện không phải người như thế?
Ông ta về nhà nói với vợ, vợ oán giận ông ta lúc đầu chiều con, ông ta lại oán trách vợ cản không cho ông ta đánh.
Đứa con gái út này từ nhỏ đã lười biếng tham lam cũng không phải chưa từng quản mà là cô ả vừa gặp vấn đề đã giở trò xấu. Hai vợ chồng ông Tống cần thể diện, sợ hàng xóm chê cười lại nghĩ tốt xấu gì cũng là một đứa con gái, cùng lắm tìm một nhà có gia cảnh tốt chồng cần mẫn năng làm có thế nào cũng có thể nuôi sống con gái.
Vốn dĩ hai người bọn họ cảm thấy anh ba Tiết trông cũng cao ráo, nhưng có hơi không thực tế, nói chuyện trồng trọt rất nhiều thứ không hiểu hoặc nói sai, ông Tống cũng không vui gì.
Nhưng bản thân Tống Ái Hoa nhìn trúng, anh ba Tiết tuấn tú lịch sự, lớn lên đẹp trai, cứ ầm ĩ nói không phải anh ta thì không gả.
Kết quả thì hay rồi, sau khi gả qua hai vợ chồng còn vừa lười và tham hơn cả trước kia.
Anh ba Tiết chơi xấu đòi mẹ anh ta tiếp tế, Tống Ái Hoa cũng như thế về nhà chơi xấu đòi tiếp tế.
Hai vợ chồng già sợ mất mặt mới cố hết khả năng tiếp tế một chút.