Chương 253: Không tha thứ 1
Mấy người phụ nữ tới tấp nói Tống Ái Hoa: “Thật quá đáng, còn đổ tại đứa nhỏ nữa chứ.”
“Thật chẳng ra làm sao, loại người gì thế này, cũng tội cho Tiểu Lĩnh, nếu như là đứa con gái cha không thương mẹ không yêu nói không chừng đã bị đổ vạ rồi.”
“Đủ rồi đủ rồi!” Tống Ái Hoa nhảy phắt dậy: “Đã xong chưa hả? Không nói láo thì các người có thể chết sao?”
Cô ả vì giả bộ cho giống nên không dùng vật dụng vệ sinh, một mông toàn là máu, bà Tiết nhìn vào nói thẳng là xui xẻo, mau chóng kéo Lâm Tô Diệp ra nhà chính.
Bà Tiết nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Cháu ngoan đừng sợ, không có chuyện của hai đứa các cháu, mau đi nhặt lúa mạch đi.”
Tiểu Lĩnh nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ thấp thỏm: “Mẹ, mẹ có tin con không?”
Lâm Tô Diệp: “Tại sao mẹ lại không tin con? Con mẹ mẹ còn có thể không biết được sao? Con hiếu động nhưng cũng không phải trẻ hư, sao có khả năng va vào người ta được?”
Nếu như là một đám trẻ chơi đùa quên trời quên đất vậy cậu bé còn có khả năng bất cẩn xô ngã đứa trẻ khác chứ chắc chắn không có khả năng bất cẩn va vào một người lớn.
Trừ phi người lớn này cố tình đổ vạ cho cậu bé.
Muốn đổ vả cho con trai cô sao, cái thứ lòng dạ hiểm độc này!
Lâm Tô Diệp không muốn bỏ qua với cô ả, nhất định phải nói cho ra nhẽ: “Chú ba, chú và vợ chú cấu kết nói dối giả mang thai, lừa mẹ mang trứng gà gạo, mì cùng tiền nhà tôi cho chú, cái này tôi không tính toán với chú, nhưng cô chú không thể giả bộ tiếp được lại vu vạ cho con trai tôi khiến cô chú sinh non, còn muốn tiếp tục lừa tiền của tôi, thế này thật không ra thể thống gì cả!”
Anh ba Tiết sợ hãi vội vàng xua tay, phịch một cái quỳ xuống trước mặt bà Tiết: “Mẹ, con thật sự không có, con thật sự không biết mà.”
Anh ta quay đầu nhìn Tống Ái Hoa trên giường với vẻ rất kinh hãi: “Ái Hoa, đã xảy ra chuyện gì? Em lừa anh sao?”
Tống Ái Hoa cũng khóc: “Anh ba, cũng không phải em cố tình, ngày nào nhà mình cũng không được ăn no, em nghĩ nếu mang thai không phải mẹ chúng ta cũng sẽ cho chúng ta đồ ăn hay sao?”
Bà Tiết lại đánh anh ba Tiết một trận: “Thằng khốn nạn, mau thu dọn đồ đạc đưa cô ta về Tống Gia Trang ngay.”
Tống Ái Hoa nôn nóng: “Mẹ ơi con sai rồi, con cũng không dám nữa đâu, mẹ tha cho con lần này thôi.”
Lâm Tô Diệp: “Cô có từng nghĩ chuyện này có hại thế nào với đứa trẻ và chúng tôi không? Cô không hề nghĩ đến một chút nào cả, chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng như thế là qua sao?”
Không có khả năng đâu!
Anh ba Tiết cũng hoang mang.
Anh ta vẫn chưa lấy lại bình tĩnh từ trong nỗi buồn vợ mình sinh non, đột nhiên nghe vợ mình là giả mang thai còn muốn đổ tại cho Tiểu Lĩnh hại mình sinh non để đòi chị hai tiền?
Anh ta nhìn Lâm Tô Diệp rồi lại nhìn bà Tiết.
Bà Tiết tức giận nói: “Mày không cần nhìn tao, bây giờ đưa cô ta về nhà họ Tống rồi nói rõ ràng chuyện này với cha mẹ cô ta, nhà họ Tiết bọn tao không cần cái thứ như vậy, hôm nay vu oan cho cháu trai tao, sau này cũng đừng gặp nữa!”
Bà ta nghĩ tới Tống Ái Hoa không giống phụ nữ mang thai bình thường phỏng chừng là giả mang thai lừa ăn lừa uống, tuy rằng có hơi tức nhưng cũng không nổi trận lôi đình, chỉ nghĩ vạch trần cô ả, dạy dỗ một trận rồi thôi.
Nào ngờ cái thứ ngu xuẩn này, nếp gấp trong não cũng chỉ nhiều hơn nếp nhăn trên mặt, dám giở trò tính toán thiệt hơn ở đây.
Nếu như Tống Ái Hoa vu cho bà ta, bà ta cũng không tức tối đến vậy, nhưng vậy mà lại vu cho đứa cháu trai bảo bối của bà ta.
Nếu như đứa trẻ Tiểu Lĩnh này bị cô ả vu cho tội va vào sảy thai vậy không phải cả đời cậu bé sẽ có bóng ma sao?
Tha thứ cho cô ả? Không thể nào.
Bà Tiết hạ quyết tâm.
Anh ba Tiết thấy mẹ mình tức đến run người mới vả vào mồm mình: “Mẹ, đều là do con không tốt, là con không kiếm được công điểm, Ái Hoa không ăn no mới đi lừa người.”
Lâm Tô Diệp nhướn mày, xem ra anh ba Tiết thật sự yêu Tống Ái Hoa, muốn cùng hoạn nạn với cô ả.
Cô không để ý đến bọn họ mà quay người đi tới đại đội tìm Tiết Minh Lưu, kêu anh ta giúp gọi hai vợ chồng ông Tống ở Tống Gia Trang tới.
Ba mặt một lời nói cho rõ ràng chuyện này, bằng không bằng lại nói cô bắt nạt Tống Ái Hoa.
Bà Tiết kiên trì bắt anh ba đưa Tống Ái Hoa đi.