Chương 258: Không tốt bằng nhảy sông
Anh ba Tiết còn đang ở đó khích lệ Tống Ái Hoa: “Ái Hoa, thật sự làm việc cũng không khó như vậy, em xem anh gặt lúa mì cũng gặt rồi.”
Anh ta cũng không cảm thấy mẹ và cha vợ thật sự ép bọn họ ly hôn, chỉ cần anh ta và Ái Hoa sống tử tế, sửa đổi cho tốt thì mẹ và chị hai sẽ tha thứ cho bọn họ, sau này có thể trở về tiếp tục làm vợ chồng sống cho tốt.
Tống Ái Hoa nghĩ đến phải rời khỏi chồng lại giở trò xấu ngồi phịch xuống đất, gào khóc om sòm.
Ông Tống tức đến mức lại nhặt cành củi bên đường đánh cô ả: “Nếu như mày không muốn làm người vậy tìm sông mà cắm đầu xuống đó đi, đừng về nhà họ Tống bọn tao làm mất thể diện nữa!”
Bà Tống lại vội vàng ngăn, khuyên con gái nghe lời.
Tống Ái Hoa giãy đành đạch giở trò xỏ lá: “Chết, con sẽ đi chết, mệt chết không tốt bằng nhảy sông!”
Anh ba Tiết khuyên cô ả: “Ái Hoa, vẫn là làm việc tốt hơn.”
Suy cho cùng anh ta cũng bị huấn luyện ra rồi, cảm thấy đi làm không còn tuyệt vọng như vậy nữa.
Nếu như chết dễ dàng như thế anh ta còn bị Minh Xuân đấm cả ngày mà không dám chết sao?
Không có một con quỷ lười nào không sợ đau, anh ta còn sợ đau mà lại không sợ chết?
Tống Ái Hoa: “Anh ba, em thật sự không muốn vu vạ cho Tiểu Lĩnh là cố ý, em chỉ muốn tìm cái cớ lừa tiền của chị hai… tại sao phải đối xử với em như thế?”
Anh ba Tiết: “Ái Hoa, em chịu đựng đi, chịu qua vài ngày là tốt rồi.”
Tống Ái Hoa mừng rỡ: “Anh ba, anh có cách đối phó sao?”
Anh ba Tiết: “Chịu đựng qua vài ngày này em sẽ thích ứng được, có thể thoải mái làm việc.”
Tống Ái Hoa: “… Vẫn nên để em đi chết đi còn hơn.”
Ông Tống không chịu nổi hai vợ chồng chậm chạp nữa, đánh con gái mau đi.
Tống Ái Hoa đi một bước quay đầu ba lần, vô cùng đáng thương: “Anh ba, anh phải nhớ em, không thể bị người phụ nữ khác dụ dỗ đi đâu đấy.”
Bà Tống nhìn anh ba Tiết mà thở dài: “Ôi, bây nói hai đứa bây xem, trẻ tuổi sức lớn sao sống lại hèn nhát như thế chứ? Thật sự liên lụy người già bọn tao mất mặt.”
Bà ta cũng vội vàng đi.
Anh ba Tiết ủ rũ về nhà bày tỏ thái độ với mẹ và chị hai sau này sẽ chăm chỉ làm việc.
Cô út đã tỉnh lại, thu dọn một chút đã đuổi anh ba đi làm chung.
Lâm Tô Diệp kêu cô ấy nói với đội trưởng sau này ghi công điểm của anh ba Tiết dưới tên bà Tiết, chia lương thực cũng chia về chỗ bà Tiết, khấu trừ phần dưỡng già của bà cụ rồi dựa theo ngày chia cho anh ba ăn.
Đợi cuối năm chia hoa hồng cũng thế, tiền đặt ở chỗ bà Tiết, trước khấu trừ mười đồng nợ nhà mình còn lại chia cho anh ta.
Không đồng ý?
Vậy cũng không được đâu.
Dù sao không cho anh ta một đồng tiền nào để không đi trợ cấp cho Tống Ái Hoa tiêu, trừ phi Tống Ái Hoa sửa đổi tốt lên.
Cô út đáp một tiếng đã đuổi anh ba Tiết đi làm.
Bà Tiết: “Tôi xem như đã nhìn rõ rồi, thứ lười biếng là do đánh còn nhẹ, đánh một trận sẽ tốt lên nhiều.”
Lúc đầu anh ba Tiết xem mắt, bà ta và ông cụ đều muốn tìm một người có tính cách dữ dằn sức lớn để quản anh ta, ai ngờ anh ta bị Tống Ái Hoa quyến rũ, hai người ăn cơm trước kẻng cũng chỉ có thể kết hôn.
Lâm Tô Diệp nói: “Hai đứa nó có sức khỏe chứ không phải thật sự không làm việc được, chỉ là lười thôi.”
Nói dùng cái chết để đe dọa gì đó đều là lừa người.
Tống Ái Hoa bị đưa về nhà mẹ đẻ kiểm điểm cải tạo, anh ba Tiết hoàn toàn bị xích lại ngoan ngoãn đi làm.
Chuyện này xem như cũng giải quyết viên mãn, bà Tiết nghĩ đến sau này đứa con thứ ba cũng có thể làm việc nuôi gia đình lại rất dễ chịu.
Lâm Tô Diệp thì nghĩ nói chuyện tử tế với hai bé trai.
Cô vẽ một bức tranh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bất tri bất giác đã qua vài tiếng.
Đã năm giờ chiều, hai bé trai đi nhặt lúa chắc hẳn cũng sắp về.
Hai đứa trẻ mang theo một bình nước đủ uống đến tầm này, nhặt bông lúa mạch tiêu hao thể lực lớn, giờ này hẳn cũng đói bụng rồi.
Tiểu Lĩnh vừa đói bụng đã không làm được việc khác, nhất định phải về nhà ăn cơm.
Sau khi cậu bé và Đại Quân giao bông lúa mạch đã về nhà ngày.
Trên đường về còn vung vẩy ná thun nhảy loạn xạ như một con khỉ hoang, một hơi chạy vụt lên chơi rất vui, thấy Đại Quân ở phía sau đi không nhanh không chậm, cậu bé lại chạy về đón, sau đó lại chạy đi rồi lại chạy về, cứ như thế vài lần lượng vận động đã gấp mấy lần Đại Quân.
Đến đầu ngõ Tiểu Lĩnh không đợi Đại Quân nữa mà tự mình như con khỉ hoang vụt cái nhảy vào nhà.