Chương 262: Đúng là chị em chân chính
Trên người Lâm Tô Diệp đã bị xối ướt sũng, vốn bản thảo vẽ ra cũng bị mưa to đập cho nát bét, nhưng cô đã khắc thật sâu những hình ảnh và cảm xúc đó vào trong đầu, hoàn toàn có thể vẽ lại.
Hai đứa trẻ Đại Quân và Tiểu Lĩnh dẫn một đám trẻ nhặt bông lúa mạch, bọn trẻ đều đội mũ rơm tự làm từ nhánh liễu nhưng cũng không cản được mưa.
Khi cơn mưa đổ xuống bọn trẻ đều cởi quần áo che đống bông lúa mạch mà mình nhặt được, cả người ướt sũng như chuột lại vui vẻ nô đùa ầm ĩ trong cơn mưa to.
Ở nông thôn ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết không thể lãng phí một hạt lương thực nào, không thể để một hạt trái cây bị phá hủy vì đó là gốc rễ mạng sống của bọn họ, là hy vọng của bọn họ.
Lâm Tô Diệp bị loại cảm xúc này kích động, về nhà kéo lê cơ thể cảm mạo vẽ liên tiếp vài ngày, cuối cùng cũng vẽ ra một bức tranh hài lòng.
Lần này cô lấy thừa bù thiếu, bỏ qua cơ thể người mà mình không sở trường, người ở gần chỉ lộ ra vẻ mặt, còn cơ thể bị bông lúa, đệm rơm và công cụ che lấp, người ở xa thì chỉ có động tác hình thể mà không cần nhìn chi tiết.
Lâm Tô Diệp mang tới trường học cho Triệu Tú Phân và tiết Anh Phúc xem, vừa vặn trí thức Cố cũng ở đó.
Triệu Tú Phân vừa nhìn đã kích động không nói nên lời, sau một lúc khen ngợi: “Chị dâu, chị vẽ thật quá đẹp!”
Tiết Anh Phúc cũng cười không khép được miệng.
Tuy rằng từ mặt kỹ thuật mà nói vẫn trúc trắc như cũ nhưng tình cảm nhiệt liệt trong tranh lại như chiếu thẳng vào mắt, khiến người nhìn vào mà không khỏi rưng rưng nước mắt.
Loại tranh tràn đầy cảm xúc như vậy sẽ khiến khán giả bỏ qua kỹ thuật của nó không đủ, cũng không cần trang trí quá nhiều.
Cố Mạnh Chiêu cũng liên tục gật đầu: “Thật sự rất giỏi, đã đặt tên chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Tranh gặt lúa trong mưa?”
Đây là cái tên văn nghệ nhất mà cô có thể nghĩ đến, vốn dĩ cô còn muốn đặt mấy cái tên như “mưa rơi rồi gặt lúa mạch thôi” hay “đội sản xuất Tiết Gia Đồn gặt lúa mạch trong cơn mưa.”
Cố Mạnh Chiêu im lặng một lúc: “Chị dâu, tôi giúp chị đặt một cái tên được không?”
Lâm Tô Diệp khịt mũi, cô vẫn chưa khỏi cảm mạo, cười đáp: “Đương nhiên được.”
Cố Mạnh Chiêu: “Vậy tên là [Hy vọng] đi.”
Các xã viên đồng tâm hiệp lực bảo vệ hy vọng của mình.
Cái tên này phù hợp với lời tuyên truyền trước mắt mà cũng có khí tức văn nghệ nhất định, có thể hỗ trợ nhận giải.
Lâm Tô Diệp không hiểu mấy thứ này nhưng Cố Mạnh Chiêu có văn hóa, anh ta nói hay chính là hay.
Đám người bí thư, đại đội trưởng và kế toán Đại Dương Loan đều biết Lâm Tô Diệp vẽ một bức Tiết Gia Đồn gặt lúa mì cũng nhao nhao tới trường học tham quan, đều nói vẽ rất đẹp, lại mời Lâm Tô Diệp cũng vẽ cho đại dội bọn họ và những đại đội khác.
Đặc biệt là Lâm Tô Diệp còn vẽ mấy nhân vật điển hình có mặt mũi rõ ràng, có thể nhìn ra bộ dáng.
Trong bức tranh những người có gương mặt có thể nhìn rõ ràng có cô út, anh ba Tiết, đội trưởng Tiết, Tiết Minh Lưu, còn có vài người khác đang gặt lúa mạch, hai bé trai và mấy đứa trẻ cũng lọt vào ống kính rõ ràng, ngoài ra đám người anh cả Tiết và chị cả Tiết cũng có lộ mặt nhưng không có gương mặt rõ ràng.
Vì cô nắm được đặc trưng nhân vật cho nên cho dù không nhìn thấy mặt bọn họ cũng lập tức nhận ra được đây là ai.
Gặt lúa mạch đã vào giai đoạn kết thúc, không còn bận như vậy nữa.
Sau khi người của Tiết Gia Đồn nghe được, vừa tới giờ tan làm đều chạy ra trường học tham quan, đều muốn tìm cái bóng của mình trên đó. Đặc biệt là các xã viên đã tham gia vụ gặt gấp trong mưa và vận chuyển chất đống lúa mạch đều hưng phấn tìm bóng dáng của mình.
Cho dù chỉ là một nét vẽ loạn trông như vô tình nhưng cũng là một bóng người, có khả năng đó là mình!
Trương Mật Mật: “Mọi người nhìn kìa, người đó, người giơ cái xiên gỗ đó là tôi!”
Cô ta biết Lâm Tô Diệp ngoài mặt không để ý đến mình nhưng thật ra vẫn coi mình là chị em tốt, loại chuyện tốt lộ mặt này hoàn toàn sẽ không quên cô ta.
Đúng là chị em chân chính!
Trên thực tế khi ấy Lâm Tô Diệp hoàn toàn không biết sẽ vẽ ai với ai, chỉ là chộp lấy vài hình tượng bắt mắt mình nhất, ai năng làm, ai nổi bật, ai có đặc sắc, ai khiến cô cảm động thì cô bắt người đó.