Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 263 - Chương 263. Nghỉ

Chương 263. Nghỉ Chương 263. Nghỉ

Chương 263: Nghỉ

Vì bức tranh này quá xuất sắc, tình cảm quá dồi dào đã tiêu hao gần hết khả năng thần kỳ gần đây của Lâm Tô Diệp, cũng không thể vẽ ra được bức nào tốt hơn, tuy rằng những bức khác không tồi nhưng không thể so với bức này được.

Cố Mạnh Chiêu kiến nghị gửi bức này vào huyện.

Bức này đã đủ thể hiện vẻ mặt và tinh thần lao động của các xã viên ở Tiết Gia Đồn, cùng công tác chuẩn bị điên cuồng trước cơn mưa, sự kiên trì bảo vệ trong cơn mưa, những người già tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng ngời, những gương mặt tươi cười ngây thơ rạng rỡ của lũ trẻ …

Đã đủ rồi.

Tiết Anh Phúc và các cán bộ đại đội cũng ủng hộ quyết định này, kêu Tiết Anh Phúc khi vào huyện đưa bức tranh này đi.

Đại đội lại bỏ tiền cho Tiết Anh Phúc kêu ông ta mua một lô màu nước mới và giấy vẽ cho Lâm Tô Diệp để cô từ từ vẽ tranh, vẽ nhiều rồi sau này cũng vẽ cho Đại Dương Loan và các đội sản xuất khác nữa.

Cố Mạnh Chiêu đưa ra một kiến nghị: “Chị dâu, kêu thợ mộc làm cái giá vẽ cho chị đi.”

Bây giờ Lâm Tô Diệp vẽ chỉ có một cái bảng gỗ để lót, mỗi lần đều phải cúi đầu vẽ tạo áp lực rất lớn lên cổ.

Cố Mạnh Chiêu nói chính là giá vẽ chuyên nghiệp có thể chỉnh giá nghiêng ở một góc độ nhất định, giúp người nhìn thẳng mà không đến mức phải cúi đầu quá mệt nữa.

Lâm Tô Diệp chưa từng thấy qua nhưng nghe Cố Mạnh Chiêu nói cũng rất mừng rỡ: “Tôi cũng phát hiện ra, cứ cúi đầu như vậy vẽ rất mệt.”

Người quản kho của Đại Dương Loan là thợ mộc, bình thường cũng hay sửa nông cụ.

Đại đội trưởng trực tiếp kêu ông ta làm cái giá vẽ cho Lâm Tô Diệp, gỗ sẽ tìm từ đại đội.

Lâm Tô Diệp vui vẻ liên tục nói cảm ơn, đảm bảo sẽ vẽ ra bức tranh càng đẹp hơn.

Đại đội trưởng còn quyết định cho Lâm Tô Diệp hai cân rưỡi bột mì, kêu cô về nhà nghỉ ngơi cẩn thận bồi dưỡng cơ thể một chút.

Bọn họ nhiệt liệt biểu dương Lâm Tô Diệp, lại biểu dương đám người Triệu Tú Phân và Cố Mạnh Chiêu một phen, người nào cũng được cho một cân rưỡi bột mì.

Tuy rằng bây giờ thanh niên trí thức về quê nên người có văn hóa biết chữ không tính là hiếm, nhưng biết chữ còn biết vẽ tranh, đã biết chữ còn có thể hát và đàn vẫn khiến mọi cảm thấy hiếm lạ.

Mấy đội trưởng đội sản xuất nhao nhao giục đội trưởng tổ chức một hoạt động mừng mùa thu hoạch. Mặc kệ người trong thành làm vận động gì, người nông thôn kiến thức ít, không có hình thức giải trí, từ đầu đến cuối năm vào lúc thu hoạch hoa màu xong vẫn thích thả lỏng náo nhiệt một phen, đây cũng là thói quen mà lão tổ tông để lại.

Bí thư và đại đội trưởng của đại đội đều đồng ý, kêu bọn họ tổ chức đội đi cà kheo, hát ương ca, kêu Triệu Tú Phân cũng sắp xếp dàn nhạc học sinh tiểu học của trường, náo nhiệt hai ngày sau khi thu hoạch.

Mừng mùa thu hoạch, giải trừ mệt nhọc.

Những kỹ thuật giải trí này đều rất thuần thục nên không cần tập luyện, chỉ cần có thời gian và đại đội cho phép là mang ra bắt đầu ngay.

Náo nhiệt hai ngày đã đủ khiến các xã viên vui vẻ.

Trên cơ bản mùa gặt lúa đã kết thúc, đội sản xuất dẫn mọi người tới sân phơi và giao lương thực nộp thuế, mọi người đều thoải mái hơn, đám trẻ cũng có thể chơi đùa.

Nghỉ mười ngày, bọn trẻ vẫn luôn đi nhặt bông lúa mì cùng người lớn cũng đủ mệt rồi.

Lâm Tô Diệp tiếp tục vẽ như say như dại, mỗi ngày trôi qua đều khá phong phú.

Chỉ là theo quan điểm của mọi người cô quá mức chìm đắm vào vẽ, mỗi ngày hai bé trai từ bên ngoài trở về đều nhìn thấy cô đang đọc sách, bộ dáng cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Người một nhà đều đã ngồi ở đó ăn cơm còn cô lại vẫn không biết.

Buổi tối cô út cũng đã về nhà ăn cơm, không nhìn thấy Lâm Tô Diệp còn hỏi chị dâu đâu.

Bà Tiết: “Bây giờ chị dâu con lợi hại lắm, đúng là…” Gần đây bà ta và Tiểu Lĩnh nghe Đại Quân kể ví dụ vất vả học hành ở cổ đại, hôm qua vẫn còn nhớ nhưng lúc này vừa đến bên miệng lại không nhớ được, bà ta nhìn Tiểu Lĩnh: “Cháu ngoan, cái gì ấy nhỉ?”

Tiểu Lĩnh ngầm hiểu, rung đùi đắc ý: “Buộc tóc lên xà nhà, cắm dùi dưới mông, mất ăn mất ngủ, gà gáy thức dậy múa kiếm!”

Bà Tiết: “Đúng, chính là cái đó, chỉ thiếu điều đục một cái hang to ở tường nhà mình để khổ luyện thôi.”

Đại Quân không nhịn được khóe môi cũng nhếch lên, quay đầu nhìn về phía phòng tây thấy Lâm Tô Diệp đang dựa người ở đó mặt mày hớn hở đọc sách mỹ thuật của cô.

Cô út: “Chị dâu ăn cơm thôi.”

Lâm Tô Diệp: “Ôi chao, Minh Xuân về rồi hả, chị đang đợi em đây, em không về chị ăn cơm cũng không ngon.”

Ăn xong cơm cô lại vội vàng đi nghiên cứu sách chuyên ngành sau đó vẽ loạn trên giấy.

Bình Luận (0)
Comment