Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264. Đại Quân Làm Nũng 1

Chương 264. Đại Quân làm nũng 1 Chương 264. Đại Quân làm nũng 1

Chương 264: Đại Quân làm nũng 1

Từ lúc dựa theo kiến nghị của Cố Mạnh Chiêu làm giá vẽ mới, cô phát hiện ra cũng quá thuận tiện rồi, vẽ cũng sẽ không còn đau cổ nữa.

Buổi tối thắp đèn dầu, ánh đèn không đủ sáng nhưng cô cũng không quan tâm, tiếp tục dốc lòng ở đó vừa vẽ vừa nhìn, chuyên tâm đến quên thời gian.

Đại Quân: “Mẹ, mẹ như vậy sẽ hại mắt.”

Lâm Tô Diệp: “Mẹ đọc một lúc thôi.”

Đại Quân trực tiếp đi lên chắn trên trang sách của cô, không cho cô đọc tiếp nữa.

Lúc này Lâm Tô Diệp mới ngẩng đầu cười bảo: “Đại Quân, mẹ đọc thêm một lúc nữa thôi.”

Đại Quân lại không để ý, mẹ nói thắp đèn dầu đọc sách hại mắt nên không cho cậu bé đọc, còn mình lại ở đó đọc rất hăng say: “Mẹ, ngày mai có rất nhiều thời gian để đọc.”

Lâm Tô Diệp thấy con trai lớn cố chấp như vậy cũng không tiện chơi xấu, chỉ đành đáp với vẻ không nỡ: “Được, ngày mai lại đọc sau.”

Đại Quân giúp cô thu dọn sách sau đó mời cô: “Mẹ, mẹ đánh cờ với con đi.”

Lâm Tô Diệp từ chối theo bản năng: “Mẹ nào có biết đánh cờ đâu, tự con chơi đi.”

Đại Quân lại kiên trì: “Mẹ, mẹ chưa bao giờ đánh với con.”

Lâm Tô Diệp: …Thì mẹ có biết đánh đâu!

Đối diện với ánh mắt kiên định lại mang theo khao khát của con trai lớn, trái tim của Lâm Tô Diệp mềm nhũn, con trai lớn hiếm khi làm nũng với cô một lần: “Được, con cũng đừng để mẹ thua quá khó coi đấy.”

Tiểu Lĩnh bật cười há há: “Mẹ, mẹ cẩn thận bị giết không còn một manh giáp!”

Lâm Tô Diệp: “Con học được nhiều từ như vậy ở đâu thế?”

Tiểu Lĩnh: “Thì học theo trí thức Cố và Đại Quân đó ạ.” Trên sách binh pháp.

Lâm Tô Diệp đánh cờ với Đại Quân hiển nhiên là mẹ hiền con thảo, vô cùng ôn hòa.

Chỉ cần Lâm Tô Diệp đánh cờ, Đại Quân sẽ nhắc nhở cô sau đó sẽ như thế nào.

Bản thân Lâm Tô Diệp không biết đánh cờ nên cũng không coi là chuyện gì lớn, tùy tiện đấu đá lung tung, cố gắng nhanh chóng kết thúc một bàn cờ này để tiện được giải thoát.

Đại Quân lại không nhịn được ăn quân của cô, cứ cảm thấy ăn cờ của mẹ khiến cậu bé đau lòng, cậu bé không nỡ thắng cô nên lần nào cũng nhắc nhở.

Cậu bé không những không nỡ ăn cờ của Lâm Tô Diệp mà còn nhắc nhở cô ăn cờ của mình thế nào.

Dưới sự chỉ điểm của cậu bé Lâm Tô Diệp từng bước hạ cờ, cuối cùng hai người đã bày quân đen quân trắng đầy cả bàn cờ.

Tiểu Lĩnh trừng to mắt: “Ôi chao, mẹ, mẹ rất lợi hại nha.”

Nhìn cẩn thận một lúc, cậu bé mới ế một tiếng đầy ghét bỏ: “Đại Quân, anh cũng quá biết dong dài rồi.”

Với người khác, cho dù là trí thức Cố cũng đầy ắp dục vọng chiến thắng, bị ăn cờ thì sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhưng sao đánh cờ với mẹ lại không nỡ ăn, còn chủ động tặng cho mẹ ăn.

Anh đang dỗ trẻ con… dỗ mẹ chơi đó hả?

Đại Quân: “Mẹ, mẹ học rất nhanh, biết đánh hơn Tiểu Lĩnh.”

Tiểu Lĩnh không phục: “Bỏ đi nhé, mẹ, hai ta cùng đánh một ván.”

Đại Quân ngồi bên cạnh Lâm Tô Diệp.

Tiểu Lĩnh: “Anh xê ra, anh không được phép nói chuyện.”

Cậu bé không bằng Đại Quân, nếu như đánh cờ hiển nhiên vẫn lợi hại hơn những bạn học khác ở trên lớp, Lâm Tô Diệp chắc chắn không phải đối thủ của cậu bé.

Đại Quân: “Em thằng nhưng không vẻ vang.”

Tiểu Lĩnh: “Vậy để bà nội lên.”

Hiển nhiên bà Tiết không phải đối thủ của Lâm Tô Diệp, bà ta cũng không tìm ngược, chỉ cần bà ta không ra tay thì bà ta có thể tin tưởng vững vàng “tôi là cao thủ lợi hại hơn con dâu!”

Đại Quân dạy bọn họ đánh cờ caro: “Cái này đơn giản, người già và trẻ con đều có thể chơi, mọi người ở nhà cũng có thể rèn luyện.”

Cái này đơn giản thật, Lâm Tô Diệp và bà Tiết vừa học đã biết.

Mẹ chồng và con dâu ngồi đối diện đánh cờ caro.

Toa Toa ngồi trong lòng Lâm Tô Diệp, Tiểu Lĩnh dựa bên người bà Tiết chỉ điểm, Đại Quân bị yêu cầu không được phép lên tiếng, ở nơi đó cũng không thể giúp được gì.

Khi đánh cờ Đại Quân giảng bí quyết đánh cờ caro cho bọn họ: “Không thể để người ta có hai nhóm ba viên liên tiếp.”

Chỉ cần đối phương có một nhóm ba viên liền vậy nhất định phải chặn, trừ phi bạn có thể khui ra một con đường sống khiến đối phương trở tay không kịp.

Dù sao Tiểu Lĩnh cũng thông minh, hơn nữa tuy rằng suy nghĩ của cậu bé không đủ tỉ mỉ nhưng lại đủ đột phá và linh hoạt, thường xuyên đánh bất ngờ, cậu bé và bà Tiết cùng nhau đối phó Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp có hơi đỡ trái hở phải, tay chân luống cuống.

Cô lén nháy mắt với Đại Quân.

Bình Luận (0)
Comment