Chương 265: Đại Quân làm nũng 2
Bà Tiết: “Ôi, cô không thể giở trò quỷ đâu nhé, cháu trai lớn, cháu phải công bằng.”
Đại Quân cho Lâm Tô Diệp một vẻ mặt xin lỗi.
Lâm Tô Diệp thấy mình có khả năng vẫn nên nhận thua thì tốt hơn, theo phía sau mông người chặn thật sự rất hoảng.
Ngay khi cô đang bận chặn thì đột nhiên Toa Toa giành một viên đen đặt lên bàn cờ: “Ha ha, ngốc ngốc!”
Tiểu Lĩnh: “Toa Toa, em đừng làm loạn, em còn không biết chơi.”
Đại Quân: “Các em thua rồi.”
Đại Quân hô to gọi nhỏ: “Á, mẹ có ba viên liền rồi.”
Bà Tiết: “Mau chặn.”
Đại Quân: “Vô dụng thôi.”
Lâm Tô Diệp còn đang tìm kiếm: “Mẹ thắng rồi sao?”
Một viên đó của Toa Toa vừa vặn nói liền một mảnh cho Lâm Tô Diệp, lập tức trực tiếp xuất hiện một nhóm ba viên và một nhóm bón viên.
Lâm Tô Diệp vỗ tay, thơm Toa Toa một cái: “Con gái thật lợi hại, con gái giỏi quá!”
Toa Toa: “Mẹ, thơm thơm.”
Tiểu Lĩnh nắn mặt Toa Toa: “Coi em thông minh chưa này!”
Lâm Tô Diệp vỗ rụng tay cậu bé: “Nắn sưng mặt em bây giờ.”
Tiểu tử này lực tay lớn, không biết nặng nhẹ.
Gặt lúa mì đã kết thúc, đại đội giao lương thực nộp thuế lên lại dựa theo công điểm và đầu người ở từng nhà để phát cho một phần lương thực.
Anh ba Tiết gặt lúa kiếm được không ít lương thực hiển nhiên được phát lúa mới, đáng tiếc bản thân anh ta không thể lấy vì đều đề dưới tên bà Tiết hết.
Bây giờ mỗi ngày anh ta đều đi làm kiếm công điểm theo Tiết Minh Xuân, cũng không cần về nhà nấu cơm, một ngày ba bữa Minh Xuân đều mang cho anh ta, ngược lại anh ta ăn no còn dễ dàng hơn trước kia rất nhiều.
Tuy rằng mỗi ngày bỏ sức ra làm việc nhưng ngược lại trông đã chắc chắn hơn trước đây nhiều, tinh thần khí cũng tốt.
Những tên lười biếng khác cũng có sự thay đổi khiến đại đội rất vui mừng.
Trường tiểu học cũng bắt đầu khai giảng lại.
Lâm Tô Diệp và Toa Toa rất thích tới trường, Đại Quân cũng không sao cả, chỉ có Tiểu Lĩnh là vẫn không quen được.
Nghỉ mười ngày cậu bé chơi đến thỏa chí, tuy rằng vẫn luôn ở ruộng nhặt bông lúa mạch cũng không chơi bời gì cả, nhưng cậu bé thà làm việc chứ cũng không muốn đi học.
Chỉ là không dám nói ra vì sợ mẹ đánh cậu bé.
Tuy rằng chưa chơi đủ nhưng cũng không thể không theo Đại Quân đi học.
Bây giờ đừng nói là Lâm Tô Diệp không cho cậu bé trốn học mà bà Tiết cũng nhìn chằm chằm vào cậu bé, mỗi ngày nhắc nhở cậu bé đừng trốn học, lên lớp phải nghiêm túc nghe giảng, lỗ tai của cậu bé thật sự đóng kén mất thôi.
Thấy Tiểu Lĩnh hôm qua nhặt bông lúa mì còn tinh thần phơi phới mà hôm nay vừa nói đi học đã ủ rũ chán chường, bà Tiết an ủi cậu bé: “Cháu ngoan chăm chỉ học, hôm nay bà nội gói bánh bao cho cháu, trưa về nhà có thể ăn.”
Lâm Tô Diệp được phát hai cân rưỡi bột mì, rau trong vườn cũng đã lớn, nhà mình không đủ thì lại qua nhà chị em dâu mượn một ít, không có thịt thì dùng trứng gà thêm tép khô, rồi lại cho một ít mỡ lợn để đông đặc từ tháng chạp vào trộn lẫn, mùi thơm cứ phải nói là có thể bay khắp nửa thôn.
Đôi mắt của Tiểu Lĩnh lập tức sáng ngời, ăn bánh bao ngon lắm!
Lâm Tô Diệp: “Buổi sáng con dẫn Toa Toa đi học cùng, buổi chiều sẽ về gói chung với mẹ.”
Bà Tiết: “Không cần, gói cái bánh bao còn cần cô sao?”
Khai giảng lại, tuy rằng chỉ nghỉ mười ngày nhưng giáo viên và các học sinh đều đen đi hai tông.
Lần này Lâm Tô Diệp, Đại Quân và Toa Toa với làn da trắng sáng cũng trở nên vô cùng chói mắt trong một đám trẻ, đặc biệt là Toa Toa bị mấy học sinh nữ vây quanh vô cùng yêu thích.
Triệu Tú Phân tới dạy tiết ngữ văn, biết Lâm Tô Diệp tới đây đã mang hộ màu nước và giấy vẽ mới mua cho cô: “Chị dâu, sau này tôi muốn mua một bức.”
Lâm Tô Diệp ngại ngùng xua tay với cô ta: “Mua gì chứ, đều là văn phòng phẩm của trường học, sau này tôi vẽ tặng cho cô.”
Cô hỏi Triệu Tú Phân muốn vẽ nội dung gì.
Triệu Tú Phân: “”Biển lớn.”
Lâm Tô Diệp: “…” Tuy rằng trong mơ cô đi theo đám trẻ đã từng thấy biển lớn nhưng cảm giác và vật thật khác nhau, không có cảm nhận của bản thân.
Triệu Tú Phân biết Lâm Tô Diệp chưa từng thấy qua mới cười bảo: “Xin lỗi chị dâu, chị giúp tôi vẽ một bức hoa mùa xuân đi, là kiểu đồng hoa thôn quê là được.”
Lâm Tô Diệp đồng ý.
Bây giờ cô vẽ nhân vật vẫn chưa đủ đẹp nhưng vẽ loại cảnh sắc này vẫn không tồi.
Tiết này Triệu Tú Phân không giảng ngữ văn mà giảng về thu hoạch lúa, cho đám trẻ lần lượt nói lên cảm giác về mùa gặt của mình, sau đó dẫn dắt bọn trẻ suy nghĩ về sự quý giá của lương thực và lao động là đẹp nhất.
Các bạn học lần lượt phát biểu ý kiến của mình, nhao nhao kể những chuyện rất vui, cuối cùng lại thành so xem ai kể buồn cười nhất và vui nhất.
Loại tình huống này Tiểu Lĩnh làm sao có thể cam lòng yếu thế?