Chương 266: Không cần diễn
Cậu bé vụt một cái đứng dậy: “Mẹ em và cô út đã biến một người lười trong thôn chúng ta thành người cần mẫn nhất, chú ấy cao một mét tám ba, trước mùa gặt một ngày tám công điểm, đến mùa gặt một ngày mười lăm công điểm!”
Đám trẻ ở Tiết Gia Đồn và Đại Dương Loan lập tức bật cười ha ha, bọn họ đều biết chuyện anh ba Tiết bị Tiết Minh Xuân đánh đi gặt lúa này, nhưng bọn trẻ cũng chưa từng thấy trực tiếp nên vô cùng tò mò, nhao nhao yêu cầu Tiểu Lĩnh lấy thân thuyết phục một chút.
Triệu Tú Phân sợ Lâm Tô Diệp xấu hổ mới vội bảo: “Không cần diễn, chúng ta tiếp tục.”
Tiểu Lĩnh: “Cô ơi, em nhất định phải biểu diễn cho các bạn biết sự vô lại của chú ba em và sự nhẫn nại của cô út nhà em, như vậy các bạn mới có thể cảm giác sâu sắc sự lợi hại của cô út nhà em, còn có chú ba em thay đổi trở nên chịu khó khiến lòng người phấn chấn nữa!”
Triệu Tú Phân nhìn Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp đỡ trán, ý bảo cứ để mặc cậu bé nói.
Đứa trẻ này hiếm khi nói chuyện sinh động như thật đến vậy, quả thật không đi tập diễn kịch nói đúng là phí hoài.
Tiểu Lĩnh kêu Đại Quân phối hợp một chút, cậu bé làm anh ba Tiết còn Đại Quân làm cô út.
Thật ra cậu bé càng muốn làm cô út hơn nhưng làm sao Đại Quân có thể làm anh ba Tiết nằm dưới đất được? Thế nhưng ngay cả cô út Đại Quân cũng không chịu làm, cậu bé từ chối gây rối cùng Tiểu Lĩnh.
Hết cách, Tiểu Lĩnh đành kêu một bạn nhỏ khác phối hợp cùng.
Nhưng bạn nhỏ đó không biết cô út nói gì cũng không biết vẻ mặt của cô út nên diễn không hợp ý.
Cuối cùng Tiểu Lĩnh đành một mình sắm hai vai, lúc thì nằm trên đất chơi xấu, lúc thì đứng dậy làm cô út uy phong lẫm liệt.
“Diễn quá hay!”
Mấy người Vương Thiết Thuận đi đầu vỗ tay, nhao nhao kêu cậu bé diễn thêm lần nữa.
Tiểu Lĩnh đảo trắng mắt nhìn cậu ta: “Cậu mua vé không mà đòi thêm lần nữa.”
Xem cậu bé diễn xong, Toa Toa cũng cầm một nhánh cây nhỏ chạy tới: “Vút vút, vút vút.”
Cô bé cũng phải diễn bà Tiết đánh chú ba.
Tiểu Lĩnh trực tiếp nhập vai mình bị mẹ ruột đánh, nhanh chóng ôm Toa Toa đi: “Lên lớp rồi!”
Cậu bé đặt Toa Toa ngồi giữa mình và Đại Quân, như vậy cho dù mình không tập trung cũng là do em gái, mẹ sẽ không nói cậu bé gì cả.
Triệu Tú Phân: “Các em học sinh, mỗi người đều phải viết một bài tập làm văn về mùa thu hoạch, ba trăm năm mươi từ là được, cho dù là thu hoạch lúa hay là cảm nghĩ của các em hay là những gì đã nghe và thấy đều được hết.”
Tiểu Lĩnh cũng không biết trên lớp hơn phân nửa bạn học đều viết bài văn về cô út và chú ba Tiết, hơn nữa còn xưng hô là “cô út của Tiểu Lĩnh, chú ba của Tiểu Lĩnh” kiểu thế.
Đại Quân tốn rất ít thời gian để viết xong bài tập làm văn, lại ở đó nghiên cứu phát âm tiếng Anh.
Vào mùa thu hoạch cậu bé và Cố Mạnh Chiêu có nói chuyện vài lần ở trong ruộng, chủ động nói muốn học chút ngoại ngữ, kêu Cố Mạnh Chiêu dạy cậu bé. Cố Mạnh Chiêu kiến nghị cậu bé học tiếng Anh trước, giảng qua kiến thức cơ bản của tiếng Anh cho cậu bé, kêu Đại Quân về nhà cũng lật từ điển tiếng Anh xem.
Người khác ồn ào náo nhiệt còn Đại Quân lại không hề nhúc nhích, tự mình viết vài từ đơn xuống, nghiền ngẫm phát âm của bọn nó.
Yes, no… là đơn giản nhất.
Triệu Tú Phân thấy Đại Quân đọc sách tiếng Anh trong giờ ngữ văn không những không tức giận mà còn nói chuyện với cậu bé.
Cô cười bảo: “Cấp hai chúng ta mới tiếp xúc với tiếng Anh, rất nhiều học sinh một năm học hai mươi sáu chữ cái còn không nhớ được, đừng nói là những phát âm này.”
Cô ta cũng biết một vài phát âm từ đơn thường thấy, nhưng muốn dùng tiếng Anh đối thoại và viết văn chắc chắn không được.
Cô ta khuyến khích: “Cố Viễn Chinh, chăm chỉ học với trí thức Cố nhé.”
Đại Quân gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.”
Toa Toa ngồi ở giữa, nghiêng vóc người nhỏ bám vào khuỷu tay của Đại Quân nhìn sách của cậu bé.
Đại Quân bị bím tóc nhỏ của cô bé chọc vào sườn mặt ngứa ngáy, chỉ đành cũng nghiêng người cho cô bé nhìn chung.
Tiểu Lĩnh: “Trời ơi, hai người thật nhàm chán, ây bi xi đi còn không phải đọc thành đồ rửa bút sao, ngược lại dùng làm ám hiệu rất tốt.”
Đại Quân: “Rất nhiều sách chuyên ngành đều là ngoại ngữ.”
Nếu như không biết ngôn ngữ nước khác sao mà hiểu được thế giới đây?