Chương 267: Em sẽ bị đánh đòn mất
Tuy rằng ngay cả huyện Thạch Môn cậu bé còn chưa ra khỏi nhưng cậu bé cũng có một trái tim muốn nhìn ngắm thế giới, vì cậu bé nghe trí thức Cố từng nói ông bà anh ta đi du học nước ngoài như thế nào.
Đại học ở nước ngoài ra sao.
Tiểu Lĩnh chẳng có hứng thú nên không tham gia vào.
Đợi khi tới tiết thứ tư bụng của Tiểu Lĩnh đã bắt đầu kêu rột rột, không những ngoài miệng chảy nước miếng mà trong đầu cũng chỉ toàn là bánh bao to thơm phức.
Cậu bé chỉ cần vừa đói đã không thể làm được gì nữa, nhất định phải ăn gì mới được.
Nhưng mẹ ở phía sau học cùng, cậu bé cũng không thể không tập trung!
Cậu bé nhìn Đại Quân, cố gắng ngồi thẳng giống như Đại Quân, ra sức tập trung sự chú ý của mình lên bảng đen. Lực chú ý không nằm ở nội dung trên bảng nhưng tầm nhìn quả thật đang chằm chằm vào thầy Trương.
Lâm Tô Diệp thấy Tiểu Lĩnh ngồi thẳng tắp, đầu vẫn luôn ngẩng nhìn chằm chằm vào bảng đen cũng rất khen ngợi.
Đứa trẻ này nhiệt tình học hành quá.
Thầy Trương cũng cảm giác được ánh mắt của Tiểu Lĩnh, nghĩ đứa trẻ này học rất nghiêm túc mới cho cậu bé một cơ hội biểu hiện trước mặt mẹ ruột, kêu cậu bé đứng dậy trả lời câu hỏi.
Tính nhẩm mười tám cộng ba bằng bao nhiêu?
Tiểu Lĩnh chỉ nghe thấy giáo viên gọi mình, vụt cái đứng dậy hô to: “Bánh bao!”
“Há há há há!” Cả lớp được trận cười to.
Đại Quân cúi mặt, giơ tay đỡ trán.
Toa Toa ở giữa ngẩng đầu nhìn Tiểu Lĩnh xấu mặt: “Hai mốt cái bánh bao.”
Tiểu Lĩnh gãi đầu, theo bản năng quay đầu lén nhìn mẹ mình, tránh cho bị mắng.
Tiết toán Lâm Tô Diệp rất ít nghe giảng mà toàn ở đó tra từ điển, viết chữ, học nhận chữ, nghe các bạn học cười ầm ĩ mới ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Lĩnh đứng ở đó.
Tiểu Lĩnh quay đầu, hai mẹ con đối diện tầm nhìn giữa không trung.
Lâm Tô Diệp: “Ha ha.”
Tiểu Lĩnh :”Hu hu.”
Thầy Trương cũng cảm thấy buồn cười: “Bạn học Tiết Bàng Bạc đói rồi phải không, ngồi xuống đi, chúng ta làm mấy câu hỏi rồi tan học về nhà ăn cơm nào.”
Toa Toa ngửa đầu nhìn Tiểu Lĩnh ngồi xuống, kéo tay áo cậu bé: “Ngốc ngốc.”
Tiểu Lĩnh: “…” Đến cả đứa trẻ nhà em cũng nói anh ngốc?
Cậu bé túm cây lúa trên đầu Toa Toa.
Chuông tan lớp vừa vang lên, thầy Trương vừa nói tan học đám trẻ hàng đầu đã vụt cái chạy ra.
Tiểu Lĩnh cũng bế Toa Toa xuống, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ nhanh một chút đi, con đói sắp chết rồi, con vừa đói đã không có tinh thần và sức lực nữa.”
Cậu bé tìm cái cớ cho việc lên lớp lơ đãng của mình.
Lâm Tô Diệp lại thong thả ung dung thu dọn sách vở, buổi sáng cô đi học cùng còn buổi chiều ở nhà tự học, vẽ tranh còn phải làm việc nhà nên không thể qua đây.
Ngược lại cô cũng không nói cậu bé gì cả, mấy người trực tiếp đi về nhà.
Vừa đến đầu ngõ đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm ngọt, Tiểu Lĩnh trực tiếp co giò chạy vào nhà.
Khi ăn bánh bao, Lâm Tô Diệp nói với bà Tiết: “Mẹ, chú ba vẫn là bánh mì đen, có nên cho chú ấy hai cái bánh bao không?”
Bà Tiết vừa định nói thì cô út bảo: “Cho anh ấy ăn làm gì, phí hoài.”
Bà Tiết: “Gần đây không phải biểu hiện của anh ba con rất tốt sao?”
Cô út: “Hôm nay anh ấy xin nghỉ chạy mất tăm rồi.”
Bà Tiết: “Gặt lúa mì mệt muốn chết, nghỉ hai ngày cũng có thể hiểu được thôi.” Nói xong bà ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, sợ bị chê cười mới lập tức bảo: “Không đi làm cũng không được, lát nữa lại nói nó sau vậy.”
Nhưng trong lòng lại nói thầm, không phải là nhân lúc gặt xong lúa mạch trong ruộng không bận gì mà chạy đi thăm con người lòng dạ hiểm độc Tống Ái Hoa đấy chứ.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ khỏi cần chột dạ như vậy, chú ba là con trai ruột của mẹ, lẽ nào chọc mẹ tức một lần, mẹ đánh chú ấy một trận rồi không quan tâm không quản chú ấy nữa sao? Vậy sao mà được, bọn con đều hiểu.”
Bà Tiết vui sướng hài lòng: “Vẫn là cô hiểu lý lẽ.”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh, nói một cách không mặn không nhạt: “Dù sao con cũng có con trai trốn học, không học hành, đánh một trận xong lẽ nào cũng mặc kệ luôn, rồi coi như không có chuyện gì?”
Tiểu Lĩnh giật nảy mình, mẹ ơi, quên mất vụ này, bảo sao mình không tập trung mà mẹ lại không nói gì, hóa ra là đợi lúc này à.
Cậu bé lập tức nịnh bợ dùng hai tay dâng một cái bánh bao cho Lâm Tô Diệp: “Thủ trưởng, con đã rửa tay, rất sạch sẽ.”
Lâm Tô Diệp: “Ha, mẹ cũng không nói con, con nói gì kỳ lạ với mẹ vậy.”
Tiểu Lĩnh bật cười ha ha nhảy dựng lên, gọi Đại Quân: “Mau đi thôi, không đi nữa em sẽ bị đánh đòn mất.”
Bà Tiết cười bảo: “Mẹ cháu sẽ không đánh cháu đâu, mấy ngày nay mẹ cháu vui mà.”
Chồng gửi về nhiều sách như vậy, có thế nào cũng không thể đánh con trai người ta được chứ?