Chương 268: Giúp
Đại Quân trừng mắt nhìn Tiểu Lĩnh: “Ăn đòn hay không không phải do mẹ quyết định mà là bản thân em ấy.”
Tiểu Lĩnh hoàn toàn không thể nhịn không đi khiêu khích Lâm Tô Diệp, chỉ cần Lâm Tô Diệp mở đầu một cái, cậu bé sẽ không thể nhịn được mà xuôi theo, càng xuôi càng xuôi đã chọc tức Lâm Tô Diệp muốn đánh cậu bé.
Ví dụ như lúc này cậu bé muốn nói Lâm Tô Diệp không giống bình thường, khi tan học không nói cậu bé lơ đãng lại nhân lúc này lôi chú ba ra so sánh với cậu bé.
Tiết đoan ngọ.
Bà Tiết và Lâm Tô Diệp bàn bạc chặt một ít lá cỏ lau để gói bánh ú.
Bản địa không sản xuất gạo lại càng không có gạo nếp, muốn mua cũng không dễ dàng.
Bà Tiết hay dùng đậu xanh kèm thêm bánh đậu đỏ, bên trong bọc mứt táo, cũng khá là ngon.
Vì trước đó Cố Mạnh Chiêu nói sau mùa gặt xin nghỉ đi thăm cha mẹ nên Lâm Tô Diệp cũng thu xếp vài cái bánh ú to và trứng gà luộc cho hai bé trai mang đi cho anh ta, kêu anh ta đi đường ăn.
Trời nóng dễ hỏng nên cũng không dám mang nhiều.
Buổi chiều Lâm Tô Diệp ở nhà may quần áo, là cho một đồng nghiệp khác của Dương Thúy Hoa, người ta đã giục Dương Thúy Hoa vài lần rồi đều bị Dương Thúy Hoa lấy gặt lúa mạch bận ra chặn về, kêu cô ta đừng gấp.
Lâm Tô Diệp cũng ngại, cho nên rảnh rỗi cũng vội vàng làm một cái.
Sau khi học vẽ, cô cũng đã có lĩnh ngộ mới về phương diện may quần áo, cô cầm bút vẽ phác họa trên giấy một chút trước, sau đó dựa theo bộ dáng này đánh dấu mỗi một bộ phận, rồi lại dựa theo kích cỡ thực tế cộng thêm chỉnh sửa, quần áo cắt ra cũng không còn giống trước đây nữa.
Bây giờ mới là năm bảy năm, thôn quê vẫn lấy giản dị làm chính, không đề xướng trưng diện.
Nhưng yêu cầu đối với cái đẹp của con người cũng không có cách nào ngăn chặn, cho dù bây giờ là cô gái lớn hay là cô vợ trẻ đều muốn kiếm ít len đỏ đan áo lông, hoặc là thắt cái dây buộc tóc đỏ, mua cái khăn sa đỏ gì đó.
Cái gọi là đề xướng giản dị cũng chỉ là đề xướng mà thôi.
Hiển nhiên Lâm Tô Diệp cũng sẽ không làm quá khác biệt cho người ta, nhưng chơi chút tâm kế nhỏ ở kiểu dáng đại chúng này vẫn được.
Cổ áo, vạt áo, tay áo, cổ tay áo… đều có thể đa dạng một chút.
Lần này cô làm cho người ta là chia hai vùng trên dưới, ở giữa có nếp gấp, như vậy có tạo hình và cảm giác thiết kế hơn, cũng khác với người thường.
Đến gần tối, bà Tiết và Toa Toa vẫn chưa về, Lâm Tô Diệp chuẩn bị cơm tối trước.
Cô ra ngoài lấy bó củi lại nhìn thấy bà Tiết bưng mấy quả trứng gà dẫn Toa Toa về nhà.
Bà Tiết rất đắc ý: “Thím tư và thím năm của cô gom trứng gà trả cho nhà mình, còn chê tôi cho cô ta vay tiền, không cho vay còn có thể có mấy quả trứng gà này ăn sao?”
Trước đây con dâu coi thường mình cho vay tiền lung tung, bây giờ đã biết lợi ích chưa, sớm biết thế lúc đầu cho bọn họ mượn thêm vài đồng, như vậy có thể luôn gom trứng gà cho nhà mình ăn.
Lâm Tô Diệp: “Ôi, mẹ còn lập được đại công đấy, sau này nhìn thấy nhà ai nhiều trứng thì mẹ cho người ta mượn tiền nhé.”
Bà Tiết nói với vẻ đắc ý: “Sao nào, đây cũng là một cách đấy chứ.”
Lúc này hai bé trai xuất hiện ở đầu ngõ, nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa, Tiểu Lĩnh hô to lao tới hoàn toàn không nhớ Lâm Tô Diệp đã nói phải chậm một chút, đừng đấu đá bừa bãi nữa.
Tiểu Lĩnh gọi: “Bà nội, bà mau giúp trí thức Cố với.”
Bà Tiết và Lâm Tô Diệp vội vàng hỏi trí thức Cố làm sao?
Lại nói trước đó Cố Mạnh Chiêu đã vạch kế hoạch xong, mùa thu hoạch kết thúc sẽ xin nghỉ đi thăm cha mẹ.
Cha mẹ anh ta bị điều xuống cơ sở rèn luyện tại trường cán bộ mùng bảy tháng năm ở tỉnh bên, vẫn luôn bị người giám sát, mỗi ngày đều phải viết báo cáo kiểm tra, không thể mượn bất cứ cớ gì để rời đi.
Đồng nghiệp của cha mẹ anh ta đã có rất nhiều người đang bị chụp mũ đã về lại trường đại học nhận chức lại, nhưng hai người bọn họ vì lý lịch từng du học ở nước ngoài và quan hệ phức tạp ở nước ngoài nên vẫn luôn không được sửa lại án sai.
Trước đó Cố Mạnh Chiêu nhận được thư biết cơ thể của cha mẹ không tốt, bọn họ cũng rất nhớ anh ta, anh ta cũng muốn đi thăm.
Vốn dĩ bí thư Đại Dương Loan cũng đồng ý, kết quả phát hiện ra Cố Mạnh Chiêu xin nghỉ ông ta chỉ chịu cho nghỉ năm ngày chứ không chịu cho mười ngày, cảm thấy mười ngày quá dài.