Chương 269: Ân nhân cứu mạng
Nhưng tốc độ của tàu hỏa chậm lại không đi thẳng, muốn từ huyện đi tới trường cán bộ mùng bảy tháng năm ít nhất cũng phải hai ngày, vừa đi vừa về đã bốn ngày rồi.
Chỉ có năm ngày nghỉ, anh ta đi qua ở một đêm đã phải vội vàng trở về, thời gian quá eo hẹp, anh ta muốn kêu bí thư châm chước cho một chút.
Nhưng bí thư lại nói thời gian quá dài ông ta cũng không thể gánh được trách nhiệm.
Cố Mạnh Chiêu cảm thấy mình chỉ là một thanh niên trí thức, là người đã được kiểm tra chính trị qua không có vấn đề gì, còn được ban thanh niên trí thức quan tâm kêu địa phương chăm sóc cuộc sống một chút, đừng để anh ta quá chịu tội.
Bây giờ dùng cái cớ này không cho anh ta nghỉ khiến anh ta có hơi không thể chấp nhận được, tuy rằng bình thường đại đội rất quan tâm anh ta, chỗ nào cũng rất tốt nhưng vào thời điểm mấu chỗ vẫn kìm kẹp anh ta.
Anh ta là trí thức chứ không phải tội phạm đang bị cải tạo, còn sợ anh ta chạy được chắc?
Còn nữa anh ta ra ngoài đều phải dựa vào thư giới thiệu để chứng minh thân phận, anh ta còn chạy được tới đâu?
Vì chuyện này mà hôm nay anh ta có hơi phờ phạc.
Trưa nay hai bé trai đi đưa bánh ú cho trí thức Cố, thấy vẻ mặt của anh ta buồn rầu, Đại Quân mới hỏi anh ta có chuyện gì đã xảy ra.
Cố Mạnh Chiêu lại không muốn vì chuyện của mình khiến hai bé trai phiền não nên nói không sao.
Tiểu Lĩnh tim lớn cho rằng anh ta nói không sao thì chính là không sao, nhưng Đại Quân lại thận trọng, cảm thấy đối phương nói không sao ngược lại chính là có sao, lại còn không nhỏ đâu.
Cố Mạnh Chiêu biết cậu bé thông minh, không thể giấu cậu bé mới nói đơn giản một chút, giọng anh ta dịu dàng: “Trẻ con các cháu vẫn chưa hiểu những thứ này đâu.”
Trẻ con thôn quê cùng lắm biết địa chủ và phú nông, về phần mấy cách gọi như địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu và phái bảo thủ này, bọn trẻ cũng không quen thuộc cho lắm.
Tiểu Lĩnh không phục: “Có gì cháu không hiểu? Ngay cả kết đối tượng cháu con hiểu.”
Cố Mạnh Chiêu lập tức bật cười, trong nháy mắt đã không còn buồn bực nữa: “Cháu biết ai với ai kết đối tượng sao?”
Tiểu Lĩnh mới đáp ai kết đối tượng với ai chui vào đống cỏ khô: “Hôm đó cháu nhìn thấy trí thức Tào ở phòng chú và một cô gái chui vào trong đống cỏ khô.”
Cố Mạnh Chiêu: “…” Anh ta vội vàng kêu Tiểu Lĩnh đừng nói với người khác: “Chắc bọn họ chơi trốn tìm thôi.”
Tiểu Lĩnh: “Chú không cần lừa cháu, cháu nghe bọn họ nói chui vào đống cỏ khô chính là kết đối tượng.”
Cố Mạnh Chiêu kêu Tiểu Lĩnh đừng nói ra ngoài, cho dù người ta làm gì cũng là chuyện của người ta, bọn họ không cần tuyên truyền.
Anh ta nói chuyện của mình với ba bé trai: “Chú sẽ viết báo cáo tường thuật cho công xã, bọn họ chắc hẳn sẽ đồng ý thư xin nghỉ của chú.”
Tiểu Lĩnh lập tức vỗ ngực nói để cậu bé đối phó cho, về nhà nói với bà nội kêu bà nội nói giúp.
Bà nội cậu bé bây giờ chính là bà cụ đứng đầu được tôn trọng nhất ở Tiết Gia Đồn, các cán bộ đội sản xuất đều phải nể mặt, bà ta nói khuyến khích mấy bà già một chút để bầu Lâm Tô Diệp lên làm cán bộ Hội phụ nữ cũng không phải nói chơi thôi đâu mà thật sự có thể làm được.
Ngược lại Cố Mạnh Chiêu không nghi ngờ sức ảnh hưởng của bà Tiết nhưng không muốn nợ nhân tình của người ta mà vẫn muốn tự mình gửi thư xin, tránh ảnh hưởng đến hai bé trai hoặc là Tiết Minh Dực.
Đại Quân nói không sao, bọn trẻ về nhà nói với bà nội và mẹ trước, nếu như có thể giải quyết vậy chắc chắn là được.
Tiểu Lĩnh vừa nói vừa khoa tay múa chân kể rõ ràng sự việc lại.
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, trí thức Cố đã từng cứu bà, có phải chúng ta nên báo đáp ơn cứu mạng không ạ?”
Bà Tiết: “Cái này còn phải tranh luận sao? Không phải chỉ là nghỉ mười ngày thôi sao, có gì không cho? Ăn xong cơm bà nội sẽ đi nói với bí thư lão Dương, nhất định cho trí thức Cố nghỉ mười ngày.”
Chuyện lớn có nhiêu thôi còn cố tình làm khó trí thức Cố người ta, lẽ nào không biết trí thức Cố là ân nhân cứu mạng của bà cụ sao?
Bà Tiết và đám người bí thư lão Dương, đội trưởng lão Dương và đội trưởng Tiết cùng là người quen cũ, dù sao cũng cùng tuổi, ông già nhà bà ta và bọn họ cũng xưng huynh gọi đệ với nhau, hơn nữa ngày xưa bà Tiết làm người cường thế lại lương thiện, đã từng tiếp tế cho không ít gia đình trong thôn, mọi người đều biết ơn bà ta nên có thế nào cũng phải nể mặt bọn họ một chút.