Chương 270: Có thể tự mình làm chủ
Bà ta lập tức nói đi tới Đại Dương Loan tìm lão bí thư nói chuyện.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, ngày mai lại đi sau.”
Bà Tiết: “Không được, chúng ta có thể đợi ngày mai nhưng trí thức Cố còn đang lòng như lửa đốt kia kìa.”
Bà ta vừa nói đi, hai bé trai đã lập tức hưởng ứng đi cùng bà ta.
Tiểu Lĩnh đưa cặp sách nhét cho Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ mang về nhà giúp con.”
Cậu bé còn chọc Toa Toa: “Toa Toa, anh dẫn em đi chơi.”
Trong tay Toa Toa cầm một con thỏ đan từ cỏ đuôi chó: “No no!”
Đại Quân lấy cặp sách trong tay Lâm Tô Diệp cầm cả cái của mình đi vào trong nhà, sau đó đi ra ngoài nói với bà Tiết và Tiểu Lĩnh: “Đi thôi.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ nói chuyện tử tế với người ta, đừng la lối khóc lóc đó.”
Bà Tiết: “Cô bớt coi thường người đi!”
Trừ với cô ra, tôi chưa từng la lối om sòm với ai!
Ba bà cháu đi một đường tới Đại Dương Loan thẳng đến nhà bí thư lão Dương.
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, bà rất quen đường nha.”
Bà Tiết: “Thì bởi bà nội cháu đối với nhà ai ở đại đội bọn họ cũng gì mà như lòng bàn tay ấy.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, dùng thành ngữ phải vừa đúng vừa hợp cảnh mới được.”
Đại Quân: “…”
Bí thư lão Dương vừa mới về nhà, vợ ông ta chết đã được ba bốn năm đến giờ vẫn chưa tìm được bạn già. Ông ta ở chung với phòng cả, đều là con dâu cả nấu cơm dọn dẹp làm việc nhà.
Thấy ông ta về, con dâu cả đặt cốc trà xuống cho ông ta, ông ta vui vẻ uống trà đặc, không thể trực tiếp rót nước sôi vào mà phải bỏ trà nhài đậm đà hương vào trong cốc trà to đun trong nồi, như vậy rót ra mới đủ vị.
Nghe thấy bà Tiết dẫn hai đứa cháu trai tới, lão bí thư vội đứng dậy cười bảo: “Sao em gái lại tới dây.”
Con dâu lớn cũng vội chào hỏi, mời bà Tiết ngồi xuống định rót trà cho bà ta, còn định lấy kẹo cho hai bé trai ăn.
Bà Tiết phất tay: “Cháu cứ làm việc đi, thím nói chuyện với cha cháu xong rồi đi thôi.”
Con dâu cả nở nụ cười, tiếp tục đi chuẩn bị cơm tối, kêu bọn họ nói chuyện.
Bí thư Dương mời bà Tiết ngồi xuống lại khen bà ta có phúc, con trai hiếu thuận, cháu trai có tương lai tốt như vậy.
Bà Tiết: “Được rồi ông Dương, ông đừng bôi nhọ tôi nữa, chuyện xấu của thằng ba nhà chúng tôi toàn đại đội không có ai không chê cười, tôi cũng biết cả rồi.”
Bí thư Dương: “’Không có chuyện đó, mất mặt cũng là nhà họ Tống mất mặt, hiển nhiên sẽ không có người nào cười nhà bà.”
Bà Tiết cũng không tin, không có người cười mới lạ, nếu là trước đây bà ta chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt, không dám ra khỏi cửa, nhưng lúc này học theo Lâm Tô Diệp rộng lượng, có gì mà phải sợ mất mặt?
Bọn họ chê cười cũng có thể thế nào được nữa?
Nhà ai không có chút chuyện mất mặt?
Ông ta lại khen Tiết Minh Dực có triển vọng, Lâm Tô Diệp có năng lực, tuy rằng không thể ra đồng làm việc nhưng biết may quần áo biết vẽ tranh, cũng là nhân tài.
Bà Tiết không muốn nghe ông ta nói đông nói tây nữa, trực tiếp nói chuyện của trí thức Cố: “Con cái người ta muốn đi thăm cha mẹ, sao lại không cho người ta đi?”
Bí thư Dương cười đáp: “Sao lại không cho đi, đi, chắc chắn phải đi rồi, bà nói như vậy tôi cho cậu ta nghỉ hẳn mười lăm ngày.”
Bà Tiết: “Sao tôi vừa nói đã cho mười lăm ngày rồi?”
Kỳ quái.
Lão bí thư lại trực tiếp đồng ý ngay, ông ta cũng không nói về trí thức Cố nữa mà chuyển hướng đề tài nói đến cô út, hỏi bà Tiết có dự định gì, tìm đối tượng thế nào, ông ta có thể giúp giới thiệu, còn nói ra mấy thanh niên ưu tú ở xung quanh thôn.
Bà Tiết đáp: “Vậy phải được chị dâu nó đồng ý cơ, bây giờ nhà chúng tôi cô ta làm chủ nhà, tôi cũng không thể làm chủ hôn sự của Minh Xuân nhà chúng tôi.”
Bí thư Dương: “Vậy chuyện của bà chắc chắn có thể tự mình làm chủ chứ.”
Bà Tiết: “Đương nhiên rồi.”
Sau đó bà ta lại có hơi chột dạ, cũng khó nói đấy, dù sao học hành hay làm gì cũng đều là con dâu sắp xếp.
Bí thư Dương nở nụ cười, lại nói chuyện quá khứ với bà ta.
Người từng này tuổi thích nhớ lại chuyện trước kia, người đến tuổi trung niên không còn thanh xuân nữa, sau khi con cái lập gia đình đặc biệt thích như vậy.
Bà Tiết thấy ông ta sảng khoái đồng ý chuyện của trí thức Cố nên cũng không tiện lập tức từ chối, nghe ông ta nhắc chuyện quá khứ cũng tiếp thêm vài câu.
Ước chừng gần đến giờ cơm bà ta lên tiếng tạm biệt.