Chương 275: Phần thưởng
Vì khẩu hiệu bây giờ là phải xây dựng chủ nghĩa cộng sản càng nhanh, càng hiệu quả và càng tiết kiệm càng tốt, phải dẫn dắt toàn bộ xã viên đấu tranh với thiên nhiên, thu hoạch được nhiều lương thực hơn.
Tuy rằng kỹ năng vẽ của Lâm Tô Diệp không xuất sắc nhưng tinh thần đấu tranh với thiên nhiên thể hiện ngoài mặt lại vô cùng phù hợp với tinh thần chính của thời đại cho nên được đánh giá là giải nhì.
Phần thưởng có bốn mươi tám hộp đựng màu nước, hơn hai trăm tờ giấy vẽ, còn thêm hai cây cọ vẽ loại tốt, ngoài ra còn có một cốc trà, chậu tráng men và hai cái khăn mặt từ cuộc thi mùa gặt.
Cán bộ huyện trực tiếp lấy toàn bộ phần thưởng ra giao cho cán bộ công xã đi họp.
Chủ nhiệm công xã đích thân đưa tới Đại Dương Loan nhiệt liệt biểu dương Lâm Tô Diệp đã làm ra cống hiến cho công xã và đại đội Đại Dương Loan.
Lâm Tô Diệp nhận thưởng, ở phương diện văn hóa có ý nghĩa gì thì lãnh đạo công xã không biết. Cảm giác lớn nhất của ông ta chính là hôm nay công xã Thành Quan đã nở mày nở mặt ở huyện, giành giải thưởng cộng thêm lương thực nộp thuế đúng hạn đã có được sự khen ngợi từ huyện.
Năm nay lượng phân hóa học và thuốc trừ sâu được chia cho công xã Thành Quan có thể tăng gấp đôi!
Hiển nhiên, phân hóa học và thuốc trừ sâu của Đại Dương Loan cũng gấp đôi!
Đây chính là lợi ích thực chất mà tranh của Lâm Tô Diệp nhận giải mang tới cho bọn họ.
Lãnh đạo công xã vô cùng vui mừng, bắt tay Lâm Tô Diệp một cách thân thiết, nhiệt tình khen ngợi cô có tài hoa, giỏi giang. Đương nhiên có phải thật lòng hay không thì không biết, dù sao ông ta khen giống như đội ương ca và đội cà kheo, chỉ cần có thể mang tới lợi ích thực cho công xã và đại đội vậy cho dù là cho xã viên giải trí hay là chia thêm phân hóa học cũng đều là nhân tài hết.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy nhiều phần thưởng như vậy cũng vui vẻ cười toe toét, liên tiếp nói cảm ơn lãnh đạo và trường học.
Tiết Anh Phúc rất kích động, lần này không còn gọi là vợ Minh Dực nữa mà trực tiếp đổi thành gọi tên: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, phải không ngừng cố gắng, sáng tạo ra tác phẩm càng tốt hơn!”
Lâm Tô Diệp cười đồng ý, có rất nhiều màu vẽ, có thể thoải mái vẽ một khoảng thời gian rồi!
Đợi hiệu trường rời đi cùng lãnh đạo,Triệu Tú Phân và lũ trẻ vô cùng vui mừng, nhao nhao chúc mừng Lâm Tô Diệp, còn kêu cô vẽ một bức tranh treo trong phòng học.
Phòng học xám xịt, nếu như trước bục giảng treo một bức tranh đẹp vậy mọi người cũng rất thích.
Lâm Tô Diệp: “Treo, trong nhà tôi có một bức tranh vườn trường, ngày mai sẽ treo cho mọi người.”
Trước đây cô vẽ hai bức các học sinh trường tiểu học treo quốc kỳ và chơi ở sân thể dục trên cùng một mặt giấy, động và tĩnh kết hợp trông cũng vô cùng thú vị.
Tiểu Lĩnh vẫn luôn muốn có bức tranh đó nhưng cô không nỡ cho, sợ cậu bé làm hỏng.
Bây giờ cô lại đồng ý lấy đi treo ở phòng học, tặng cho toàn bộ học sinh lớp hai.
Sau khi tan học, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa, Đại Quân và Tiểu Lĩnh giúp mình chuyển đồ về nhà.
Tiểu Lĩnh vốn nghe nói mẹ nhận được thưởng cũng vui vẻ nhảy cẫng lên, sau lại nghe nói mẹ tặng tranh mà mình nhìn trúng cho trường học lại lập tức không vui.
“Mẹ, mẹ không nỡ cho con sao lại cho bọn họ?”
Lâm Tô Diệp: “Đừng nhỏ nhen như thế, tặng cho các bạn học có thể khuyến khích bọn trẻ học.”
Tặng cho con, giữ được vài ngày đã để con mài hỏng bét.
Tiểu Lĩnh chu môi: “Mẹ, vậy mẹ vẽ một bức khác cho con đi.”
Lâm Tô Diệp: “Con muốn vẽ gì?”
Tiểu Lĩnh đã sớm nghĩ xong rồi, cười khà khà đáp: “Mẹ, con muốn gì thì mẹ vẽ cho con cái đó sao?”
Lâm Tô Diệp lập tức cảnh giác: “Con nghĩ thứ không hay không những không cho mà còn đánh đòn đấy.”
Ví dụ như trò đùa dai thì không được.
Tiểu Lĩnh: “Con đảm bảo không phải trò đùa dai, cũng không phải thứ gì không tốt.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy thì được.”
Quyền giải thích ở chỗ cô.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, Toa Toa, hai người làm chứng cho em đấy nhé, mẹ đã đồng ý rồi.”
Lâm Tô Diệp kêu cậu bé nói.
Tiểu Lĩnh: “Con muốn một bức ảnh kết hôn của mẹ và cha, mẹ mặc áo bông đỏ, cha mặc quân trang, đẹp trai gấp đôi!”
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô từ chối: “Con khỉ nghịch ngợm nhà con, con muốn ảnh kết hôn của mẹ và cha con làm gì? Con muốn thì đợi con lớn lên tự mình chụp với vợ con ấy.”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, sao mẹ nói chuyện lại không giữ lời? Đây không phải trò đùa dai cũng không phải thứ gì không tốt! Đại Quân và Toa Toa đều làm chứng!”
Đại Quân bưng chậu tráng men và giấy vẽ rất nặng, đi một lúc phải nghỉ ngơi, giả bộ không nghe thấy.