Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276. Có Phải Mẹ Cháu Lừa Trẻ Con Không

Chương 276. Có phải mẹ cháu lừa trẻ con không Chương 276. Có phải mẹ cháu lừa trẻ con không

Chương 276: Có phải mẹ cháu lừa trẻ con không

Toa Toa nắm tay mẹ, híp mắt cười với Tiểu Lĩnh: “Không có mà.”

Tiểu Lĩnh: “Nói dối, ngược lại em cũng không nói từ láy.”

Toa Toa: “Hì hì.”

Tiểu Lĩnh không vui, về nhà kể khổ với bà nội kêu bà nội phân xử.

Cậu bé hỏi: “Bà nội, bà nói xem có phải mẹ cháu lừa trẻ con không?”

Bà Tiết: “Không phải rõ ràng rồi sao? Đã đồng ý rồi còn gì.” Bà ta vỗ một đồng tiền lên bàn, nói với Lâm Tô Diệp một cách ngang tàng: “Một đồng tiền, vẽ một bức cho cháu trai tôi.”

Lâm Tô Diệp: “Bà cụ, tiền này là con cho mẹ mua trứng gà mà.”

Tiểu Lĩnh chu môi: “Vậy khi nào cha con mới về?”

Toa Toa: “Ba, con nhớ ba.”

Lâm Tô Diệp: “Không phải nói tết hay sao?”

Tiết Minh Dực vốn định vụ thu hoạch mùa thu sẽ về, nhưng vì sắp xếp công việc, công việc của anh lập tức trở nên rất căng thẳng, gửi một lá thư ý bảo mùa gặt không về được, phải đợi tết rồi nói sau.

Ý tứ chính là xem tình hình có thể về thì về, không thể về cũng không có cách nào khác.

Sở dĩ Tiểu Lĩnh làm loạn với Lâm Tô Diệp chính là vì chuyện này mà buồn bực.

Bản lĩnh bắn ná thun của cậu bé đã tiến bộ rất lớn, rất muốn khoe với cha một chút nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Kỳ nghệ của Đại Quân cũng tiến bộ rất nhiều, cũng muốn đánh cờ với cha nhưng cậu bé không biểu hiện ra ngoài.

Toa Toa càng nhớ cha hơn, tuy rằng vẽ cha dưa lệch không đẹp được bao nhiêu, thậm chí càng ngày càng lệch nhưng cô bé muốn tặng tranh cho cha.

Lâm Tô Diệp liếc mắt với bà Tiết, mẹ rước thêm việc đó, mẹ dỗ đi.

Cô nói với hai bé trai: “”Được, buổi tối mau viết thư, ngày mai gửi đi.”

Tiểu Lĩnh buồn bực: “Viết thư có tác dụng gì, viết một bức rồi lại một bức cũng không có hồi âm.”

Ngoài miệng cậu bé than thở, dùng bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về.

Lâm Tô Diệp: “…” Có bản lĩnh thì con nói thế với cha con đi.

Bà Tiết dọn xong cơm: “Cháu ngoan mau ăn cơm, lát nữa kêu mẹ cháu vẽ cho.”

Tuy rằng Tiểu Lĩnh có hơi buồn bực nhưng chuyện Lâm Tô Diệp nhận giải mọi người vẫn rất vui vẻ, bà Tiết sắp xếp buổi tối gói sủi cảo rau hẹ và trứng gà chúc mừng.

Lâm Tô Diệp lấy cái chậu tráng men mới phát làm chậu hòa bột, cốc nước mới thì tặng cho bà Tiết, bà ta cầm đựng trước mặt các chị em dâu cũng có thể diện gấp đôi.

Khăn mặt mới cho cô út một cái, Toa Toa một cái.

Ngày hôm sau Tiểu Lĩnh thấy tranh mà mình thích treo trong phòng học, giáo viên và các bạn học đều rất thích, cậu bé cũng không còn buồn bực nữa. Bỏ đi, tặng cho bọn họ treo vậy, dù sao mẹ cũng là của mình, sau này sẽ vẽ cho mình một bức đẹp hơn.

Nhưng cha cũng không về nhà khiến cậu bé vẫn rất buồn bực.

Trước đây cậu bé không cảm thấy cha không về nhà có gì không tốt, nhưng từ sau khi cha nói mùa thu hoạch không về nhà nữa, cậu bé lại rất khó chịu.

Cậu bé khó chịu thì sẽ cáu bẩn, cả ngày vò đầu bứt tai, bà nội lén cho kẹo ăn cũng không được.

Khi ăn cơm trong lòng cậu bé còn nghĩ sau này sẽ không thích cha nữa, không thích Tiết Minh Dực nữa, ai kêu cha nói mà không giữ lời.

Đã nói sẽ về nhưng lại không về, còn nói đàn ông phải có ý thức trách nhiệm, sao cha lại không có ý thức trách nhiệm với mình chứ?

Buổi trưa đang ăn cơm thì kế toán đạp xe leng keng chạy tới, vừa đến cửa đã hô: “Vợ Mình Dực có điện thoại!”

Lâm Tô Diệp: “Sao đột nhiên có điện thoại?”

Cô vội vàng đi ra ngoài, Tiểu Lĩnh vụt một cái chạy trước cô, Đại Quân thấy thế cũng chạy theo.

Toa Toa vội vàng vung nắm tay nhỏ, bà Tiết vội ôm cô bé, dỗ cô bé ăn cơm trước.

Lâm Tô Diệp không nhanh bằng hai đứa trẻ.

Tiểu Lĩnh xung trận ngựa lên trước vọt tới văn phòng túm lấy ống nghe kích động gọi cha, chút cáu kỉnh nhỏ trước đó lập tức tan thành mây khói.

Người ở đầu dây bên kia lại im lặng, không nói tiếng nào cả, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Tiểu Lĩnh hô: “Bác kế toán, điện thoại hỏng rồi, không có tiếng.”

Đại Quân alo một tiếng với ống nghe.

Lúc này, bên kia mới vang lên giọng nói cẩn thận: “Alo, xin lỗi, chú không phải cha các cháu, chú là chiến hữu của cha các cháu, chú tên Tần Kiến Dân.”

Đại Quân lập tức khẩn trương hẳn lên: “Cha cháu thế nào rồi ạ?”

Lúc này Lâm Tô Diệp bước nhanh vào trong.

Đại Quân lập tức kêu Tiểu Lĩnh đưa điện thoại cho mẹ, nói với Lâm Tô Diệp người gọi điện không phải cha mà là chiến hữu của cha, Tần Kiến Dân.

Lâm Tô Diệp cũng theo bản năng khẩn trương hẳn lên, tại sao Tần Kiến Dân lại gọi điện thoại? Tiết Minh Dực thì sao? Lẽ nào anh đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cô nhận điện thoại, alo nhẹ một tiếng: “Xin hỏi cha lũ nhỏ nhà tôi thế nào rồi?”

Bình Luận (0)
Comment