Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277. Cậu Ấy Biết Chỉ Có Vui Mừng Thôi

Chương 277. Cậu ấy biết chỉ có vui mừng thôi Chương 277. Cậu ấy biết chỉ có vui mừng thôi

Chương 277: Cậu ấy biết chỉ có vui mừng thôi

Bên kia Tần Kiến Dân nghe thấy giọng nói cẩn thận và kiềm chế của Lâm Tô Diệp, mới vội đáp: “Em dâu đừng nôn nóng, không sao, chỉ là tôi muốn tạo bất ngờ cho lão Tiết đón mấy mẹ con các em qua đây ở vài ngày mà thôi.” Anh ta sợ Lâm Tô Diệp không đồng ý, lại vội vàng thêm lý do: “Đợi qua đợt này chúng tôi phải rời khỏi nơi đóng quân bên này tới nơi khác ở đến cuối năm, năm sau có về được hay không cũng chưa nói trước được. Mọi người vẫn chưa từng tới đây bao giờ đúng không?”

Lâm Tô Diệp nói với vẻ nghi ngờ: “Kêu… chúng tôi đi thăm người thân sao?”

Tần Kiến Dân cười đáp: “Đúng, vé xe lửa tôi bỏ… à, đã mua sẵn cho mọi người rồi, ngày kia nhé, trước chín giờ sáng mọi người đi tới nhà ga huyện sẽ có người đón trực tiếp đưa mọi người lên tàu, lên tàu cũng có người chăm sóc, sẽ không phiền phức đâu.”

Lâm Tô Diệp có hơi hoang mang, cô hỏi: “Đồng chí Tần Kiến Dân, chúng tôi qua đó cha sắp nhỏ có thể đồng ý sao? Sẽ không rước thêm phiền phức cho anh ấy chứ?”

Tần Kiến Dân: “Em dâu, em yên tâm, cậu ấy biết chỉ có vui mừng thôi.”

Lâm Tô Diệp lại vẫn không đồng ý, thăm người thân cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như Tiết Minh Dực không gật đầu vậy bọn họ tùy tiện đi tới chẳng phải rước thêm phiền phức cho anh sao?

Tần Kiến Dân giải thích đợi tháng tám bọn họ phải rời khỏi khu đóng quân bên này một khoảng thời gian, rất có khả năng cuối năm cũng không có thời gian về nhà thăm người thân, nếu đã như thế không bằng đón gia đình của Tiết Minh Dực qua đây đón tết Trung Thu trước.

Anh ta nhiều lần đảm bảo không có vấn đề gì, Tiết Minh Dực không chủ động cho bọn họ tới chỉ là không muốn khiến cô và các con chịu mệt, anh ta sắp xếp ổn thỏa cũng không có phiền phức gì cả.

Lâm Tô Diệp vẫn còn hơi rối rắm, nâng mắt nhìn thấy Tiểu Lĩnh đã bò lên bàn nôn nóng sắp khóc rồi, Đại Quân cũng mang vẻ mặt chờ mong, cô nghĩ nếu như cuối năm Tiết Minh Dực thật sự không về được vậy chắc tám phần hai đứa trẻ sẽ làm ầm lên.

Đại Quân còn đỡ nhưng Tiểu Lĩnh chắc chắn sẽ giở trò ầm ĩ.

Cô đành đồng ý đi thăm người thân.

“Đồng chí Tần Kiến Dân, bà nội chúng tôi không thể rời khỏi cháu trai, cô út vẫn luôn ở cùng chúng tôi, có thể…” Cô không muốn bỏ bà cụ và cô út lại.

Cô út làm việc từ đầu đến cuối năm cũng không có mấy ngày nghỉ ngơi, mẹ chồng thì luyến tiếc cháu trai, chắc chắn cũng nhớ con trai, còn nữa một mình cô lên đường thật sự không thể chăm nổi ba đứa trẻ.

Tần Kiến Dân cười đáp: “Đều tới, không thành vấn đề!”

Lâm Tô Diệp đã thả lỏng hơn, liên tục cảm ơn.

Nếu đã có người đã sắp xếp cho vậy hiện nhiên thuận tiện hơn nhiều, bằng không bản thân bọn họ mua vé tàu, lên tàu, đổi xe đều rất phiền phức.

Tiểu Lĩnh nghe thấy mẹ đồng ý đi thăm người thân lập tức kích động đến mức gào với điện thoại: “Chú Tần, chú tuyệt đối đừng nói cho cha cháu, bọn cháu phải tạo bất ngờ cho cha!”

Cúp máy rồi Tần Kiến Dân gọi điện cho người quen.

Anh ta và Tiết Minh Dực có một chiến hữu chuyển ngành đi làm ở cục đường sắt tỉnh, tuy rằng mọi người đều bận nhưng tình cảm tốt, chỉ cần có chuyện nói một tiếng là được.

Tiết Minh Dực không thích làm phiền người ta, xưa nay không tìm mấy chiến hữu đã chuyển ngành đó giúp chuyện riêng, Tần Kiến Dân lại cảm thấy không sao cả, tình anh em tốt, giúp mua vài tấm vé xe lửa thì đã sao?

Lúc này mua vé xe lửa thật sự rất khó khăn, xếp hàng nửa ngày có khả năng còn không thể mua được vé ngồi, muốn mua vé giường nằm lại càng khó hơn, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể có chỗ nằm, đều phải là lãnh đạo đơn vị hoặc là nhân viên cơ quan mới có thể mua được.

Hiển nhiên Tần Kiến Dân kêu người giúp mua vé giường nằm, còn phải sắp xếp cho một người ở huyện Thạch Môn mới sáng đi đón gia đình Lâm Tô Diệp, rồi lại đích thân đưa bọn họ lên tàu, lên tàu rồi cũng có nhân viên trên tàu quan tâm.

Như vậy một đường đi này đám người Lâm Tô Diệp cũng rất nhẹ nhàng.

Nếu như năm nào cũng nhờ người ta như vậy chắc chắn không tiện, nhưng bao nhiêu năm mới có một lần như thế, Tần Kiến Dân cũng không hề có áp lực tâm lý chút nào.

Gọi xong điện thoại. Tần Kiến Dân còn nghiêm túc nhắc nhở đám người Tiểu Thẩm và Kim Đan một phen, không cho phép tiết lộ một chút tin tức nào cho Tiết Minh Dực, bằng không sẽ không có bất ngờ.

Mấy người Tiểu Thẩm đều cười đồng ý.

Khi Tần Kiến Dân rời khỏi tổ thông tin liên lạc vừa vặn gặp Tiết Minh Dực từ phòng y tế đi ra ngoài, liếc mắt nhìn cánh tay băng bó của anh, anh ta đi lên đón: “Lão Tiết, vết thương trên cánh tay đã tốt lên rồi đi.”

Tiết Minh Dực: “Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment