Chương 278: Không nói ra ngoài mới là bí mật
Anh ta liếc mắt nhìn Tần Kiến Dân: “Về doanh trại sao? Cho tôi quá giang một đoạn.”
Anh và Tần Kiến Dân đều không thích dẫn theo lính cần vụ, rất nhiều chuyện đều tự mình làm, bây giờ cánh tay bị thương không thể lái xe được.
Tần Kiến Dân: “Đợi tôi đi lái xe.”
Lên xe, Tần Kiến Dân khởi động xe lại hỏi: “Lão Tiết, có nhớ nhà không?”
Tiết Minh Dực không nói gì, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, qua vài ngày nữa chúng ta sắp rời đi rồi, tết cũng không rảnh về nhà.”
Tiết Minh Dực vẫn không ho he tiếng nào như cũ.
Tần Kiến Dân nín cười: “Lão Tiết, có nhớ em dâu không hả?”
Tiết Minh Dực trừng mắt nhìn anh ta: “Hôm nay cậu thật lắm lời.”
Đã hẹn vụ mùa thu về nhà thăm người thân nhưng kết quả không thể về, thế này cũng đủ chạnh lòng rồi.
Tần Kiến Dân: “Nói ra thì vẫn là tên độc thân như tôi tốt, cũng không nhớ ai cả.”
Xưa nay Tiết Minh Dực không oán giận người đột nhiên bảo: “Không phải cậu từng có ba bà vợ sao?”
“Đậu má!” Tần Kiến Dân phanh gấp xe, nhìn Tiết Minh Dực với vẻ không dám tin: “Lão Tiết, sao cậu biết? Đây chính là bí mật của tôi đó!”
Tiết Minh Dực thản nhiên đáp: “Không nói ra ngoài mới là bí mật.”
Tần Kiến Dân cảm thấy mình cũng oan uổng quá, trên danh nghĩa hình như anh ta từng có đến ba cô vợ nhưng nói thật ra cũng không vớ được một cô nào hết!
Thật sự chạnh lòng quá.
Anh ta càng ra sức lấy lòng lão Tiết một chút, đến lúc đó cùng nhau bồi dưỡng, cùng nhau vào bộ chỉ huy.
Nhiều năm như vậy anh ta thích đánh phối hợp với Tiết Minh Dực nhất, tuy rằng người này không nói nhiều nhưng suy nghĩ cẩn thận, rất hiểu chính sách, gần như không có khi nào đi sai bước nhầm. Mấu chốt nhất là con người Tiết Minh Dực này trông thì lạnh lùng nhưng trong xương cốt anh lại nhiệt tình lương thiện, chưa bao giờ chơi tâm kế, cho dù đối với chiến hữu hay là gia đình đều một lòng bảo vệ, danh vọng rất cao.
Làm việc chung với Tiết Minh Dực, anh ta không cần lo lắng sẽ bị phản bội và tính kế một chút nào.
Cho dù là ở bộ đội cũng không phải không có chuyện anh em phản bội nhau, đây là điều tổn thương người nhất, trải qua một lần đến mười năm cũng không bước tiếp được.
Lại nói sau khi Lâm Tô Diệp và hai đứa con nhận cuộc gọi, Lâm Tô Diệp có hơi ngơ ngác, Tiểu Lĩnh lại trực tiếp vui vẻ đến sắp bay lên, Đại Quân thì lại có hơi lo lắng.
Cậu bé cảm thấy cha chắc chắn đã bị thương rồi, bằng không chú Tần không có khả năng đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ.
Tạo bất ngờ cái gì, chắc chắn còn có lời chưa nói xong, nhưng cậu bé cũng không nói với Lâm Tô Diệp, nếu đã muốn qua đó vậy không cần thiết phải khiến mẹ lo lắng.
Dưới chân Tiểu Lĩnh như lắp thêm Phong Hỏa Luân, bỏ lại Lâm Tô Diệp và Đại Quân, tự mình chạy như bay về nhà, vừa vào cửa lớn đã hô: “Bà nội, cô út, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta sắp tới bộ đội thăm người thân rồi.”
Cô út về nhà ăn cơm vừa mới rửa tay rửa mặt xong, nhìn cậu bé với vẻ ngạc nhien: “Thăm người thân?”
Bà Tiết cũng bước nhanh ra ngoài: “Sao thế, sao đột nhiên lại đi thăm người thân? Cha cháu xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thật sự khác thường, điều này không khỏi khiến bà ta căng thẳng.
Xưa nay Tiết Minh Dực chưa bao giờ kêu bọn họ đi thăm người thân vì anh biết đi một chuyến không dễ dàng gì, một đường lên xe lửa, xe khách còn phải đi bộ, vừa xóc nảy vừa không dễ dàng. Vợ anh người mềm sức yếu, không thể chịu tội cũng không chịu được khổ, nếu như còn dẫn theo con đi vậy càng phiền phức hơn, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Thay vì lo lắng cô và con lên đường chịu khổ, không bằng trực tiếp không cho đi, dù sao có kỳ nghỉ thăm gia đình anh cũng trở về nhà.
Tiểu Lĩnh: “Không có chuyện gì cả mà rất tốt ấy chứ, chiến hữu của cha là chú Tần nói muốn tạo một bất ngờ cho cha, kêu chúng ta đi thăm người thân.”
Bà Tiết vẫn không tin, thấy Lâm Tô Diệp và Đại Quân trở về mau chóng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tô Diệp cũng không chắc chắn, nhưng nếu Tần Kiến Dân đã nói không sao vậy chắc hẳn không sao.
Cô kêu bà Tiết thu dọn một chút rồi lại kêu cô út xin nghỉ với đội trưởng, sáng ngày kia xuất phát đi tới huyện, người ta đã sắp xếp sẵn vé xe lửa rồi.
Bà Tiết lập tức khẩn trương hẳn lên, trong tay cầm xẻng xào đồ ăn xoay hai vòng ngay tại chỗ, lầm bầm: “Ngồi xe lửa có đáng sợ không? Chúng ta phải mang gì theo? Có cần mang đệm chăn không? Phải mang bao nhiêu đồ ăn, lên đường cần uống nước thì phải làm sao?”