Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286. Là Yêu Đó! 2

Chương 286. Là yêu đó! 2 Chương 286. Là yêu đó! 2

Chương 286: Là yêu đó! 2

Mỗi một đoàn ngoại trừ nhiệm huấn luyện thường ngày ra còn có nhiệm vụ học chính trị thường lệ nữa, những thứ này đều cần các đoàn trưởng của mỗi đoàn và chính ủy viên nắm vững.

Một bàn tay chung quy cũng không thuận tiện đến vậy nhưng anh cũng không oán trách, dù sao nếu đã đồng ý với Tần Kiến Dân thì sẽ không đem con bỏ chợ.

Anh ngẩng đầu hơi hoạt động cái cổ cứng ngắc một chút, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua cửa sổ.

Vì ánh đèn trong phòng nên không nhìn thấy bên ngoài gần cửa sổ có gì, nhưng trên đường có đèn đường cho nên có thể nhìn rõ một chút.

Tầm nhìn của anh đọng lại, thấp thoáng dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, sao lại giống… vợ anh vậy nhỉ?

Anh không khỏi bật cười, mình hoa mắt sao? Không thể nào.

Lẽ nào đúng như trên sách nói ngày nghĩ đêm gặp hay sao? Nhưng đây cũng không phải nằm mơ.

Anh giơ ngón tay thon dài lên xoa mi tâm, không nhịn được mà mở ngăn kéo cầm một quyển sổ nhỏ cỡ lòng bàn tay của mình lên.

Quyển sổ được phát khi giành hạng nhất cuộc thi bồi dưỡng, trên trang bìa trong có huy hiệu lãnh tụ vô cùng tinh tế, anh lật đến trang cuối cùng lấy một bức ảnh chụp chung khoảng hai inch ra.

Đây là bức ảnh chụp kết hôn đầu tiên mà anh và Lâm Tô Diệp chụp vào năm đó, cô vì lần đầu tiên chụp ảnh ngại ngùng ngùng nên nhắm mắt, còn anh thì lại nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.

Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt của cô, lại cài về chỗ cũ một cách rất trân trọng, đặt quyển sổ vào trong ngăn tủ.

Anh tiếp tục đọc văn kiện đột nhiên cảm thấy ở cửa có dị trạng, anh nâng mắt lên nhìn, hình như có một bóng người vút qua.

Anh đứng dậy sải bước đi ra ngoài cửa nhìn hai bên trái phải, hành lang trống trơn trong ánh sáng ảm đạm, không có ai hết.

Anh đứng ở nơi đó một lúc, mình đang nghi thần nghi quỷ sao?

Sao anh lại cảm thấy hình như nhìn thấy bóng dáng của một đứa trẻ nhỉ? Còn có hơi giống Tiểu Lĩnh?

Anh sẽ không nhớ nhà nhớ đến xuất hiện ảo giác đấy chứ?

Anh về trước bàn ngồi xuống tiếp tục đọc văn kiện, được một lúc lại ngẩng phắt đầu dậy muốn xem ai đang giở trò đùa dai với mình, kết quả ở cửa cũng không có lấy một bóng người nào.

Qua một lúc nhỏ, anh thấp thoáng nghe thấy có tiếng hít thở áp chế còn có tiếng hì hì kìm nén trong cổ họng của trẻ con, giống như… con trai anh Tiểu Lĩnh.

Đòi mạng mất!

Tiết Minh Dực trực tiếp gọi điện cho tổ thông tin liên lạc, hỏi Tiểu Thẩm: “Hôm nay có người ngoài tới văn phòng không?”

Tiểu Thẩm a một tiếng: “Đoàn trưởng Tiết, xưa nay văn phòng của các anh chưa có người ngoài, chỉ có người nhà thôi.”

Tiết Minh Dực: “…” Vậy mà Tiểu Thẩm còn trêu chọc anh, đều bị Tần Kiến Dân liên lụy rồi.

Anh hỏi: “Đoàn trưởng Tần về chưa?”

Tiểu Thẩm: “Hả, đoàn trưởng Tần ạ? Hình như có thấy xe của anh ấy, anh ấy đi cùng một đồng chí nữ đẹp lắm ạ.”

Tiết Minh Dực: “?”

Cái thứ hàng này thật sự tìm được đối tượng rồi sao?

Dù sao Tiết Minh Dực cũng không phải người thích buôn dưa lê, vốn dĩ còn thấy hơi phiền muộn, lúc này nghe nói Tần Kiến Dân có đối tượng ngược lại cũng không sao cả mà rất chịu khó tiếp tục xử lý văn kiện giúp anh ta.

Anh vừa mới đặt điện thoại nội bộ xuống lại nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói ngọt ngào, anh lập tức dỏng lỗ tai lên.

Chết mất thôi!

Hôm nay có quỷ à!

Vậy mà ở đâu anh cũng cảm thấy có người giống vợ mình!

Lúc này tương tư thành bệnh là một từ ngữ vô cùng văn chương, vô cùng tư bản chủ nghĩa, vô cùng sa đọa và phù phiếm, tuyệt đối không bình thường.

Tiết Minh Dực không cảm thấy mình có bệnh nhưng lại không có cách nào giải thích tại sao mắt nhìn thấy và tai nghe thấy đều là ảo giác về cô.

Anh dứt khoát ném văn kiện đi, muốn ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo một chút.

Anh ra khỏi cửa lớn vừa dạo được vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng, chợt quay đầu lại nhìn thấy một đồng chí nữ đứng trong ánh đèn bên cạnh, dáng người của cô duyên dáng đang nhón chân thò đầu nhìn vào trong văn phòng.

Dáng người này, sườn mặt này giống vợ anh như đúc!

Tiết Minh Dực: “?”

Anh kinh hoàng, sao vợ anh lại tới nơi này?

Hay là… sao có người lại giống vợ anh đến thế?

Trong lúc nhất thời anh cũng không dám lại gần chỉ sợ mình nhìn sai.

Lúc này đồng chí nữ đó quay người nhìn anh, nở nụ cười xinh đẹp với anh giống như trăm hoa trong núi nhân lúc đêm khuya nở rộ, cô cười hỏi: “Đồng chí…”

Bộ dáng này, giọng nói này, không phải vợ anh thì còn là ai được?

Tiết Minh Dực không hề chần chừ chút nào sải bước tới, không nhịn được cơn kích động trong lòng: “Tô Diệp!”

Sao cô lại ở đây?

Bình Luận (0)
Comment