Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287. Là Yêu Đó! 3

Chương 287. Là yêu đó! 3 Chương 287. Là yêu đó! 3

Chương 287: Là yêu đó! 3

Lâm Tô Diệp nhìn thấy Tiết Minh Dực trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt mình, trái tim cô đập như trống lại đột nhiên sinh ra tâm lý trêu đùa.

Cô giật mình hô lên một tiếng kinh hãi, lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn anh với vẻ sợ hãi: “Anh, anh làm gì?”

Trái tim của Tiết Minh Dực lạnh đi, không phải vợ anh sao?

Không có khả năng!

Giống như hai giọt nước cơ mà!

Từ dáng người đến bộ dáng giọng nói và ánh mắt, đến cả nét phong tình nơi chân mày khóe mắt đó trừ phi là cô ra cũng không có ai cả!

Bàn tay to duỗi ra của anh lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bị gió núi thổi đến thật lạnh của cô, lòng vui đến cực điểm, giọng nói xưa nay trầm ổn cũng hơi run rẩy: “Sao em lại ở đây?”

Lâm Tô Diệp chớp mắt, lấy hết diễn xuất cả người của mình ra, hoảng hốt nhìn anh: “Anh, đồng chí, anh làm sao thế, tôi không quen anh, anh mau buông ra, anh đừng giở trò lưu manh!”

Tiết Minh Dực: “…” Anh thật sự đã coi thường vợ mình rồi, cô không những là tên lừa đảo, mà còn rất biết diễn kịch, không tới đoàn công văn làm vai chính đúng là đáng tiếc.

Tay trái của anh bị thương nên trực tiếp dùng tay phải ôm cô lên, ôm cô đi vào ký túc xá.

Lâm Tô Diệp đấm vào vai anh: “Này, anh mau buông ra, con người anh bị sao thế hả, tôi không quen anh, trong nhà anh không có vợ không? Anh làm như vậy không sợ vợ anh nổi giận sao?”

Tiết Minh Dực: “Tần Kiến Dân đón bọn em tới sao?”

Nếu như còn không biết chuyện gì đã xảy ra vậy anh sống uổng phí rồi.

Anh dùng cơ thể đẩy cửa ký túc xá, thả cô từ trên vai xuống tránh khiến cô đập dầu vào khung cửa.

Sau khi vào trong anh dùng chân đóng cửa lại, quay người đè cô lên ván cửa.

Lâm Tô Diệp cũng chưa từng thấy Tiết Minh Dực thô bạo và phóng túng như vậy, trước đây tuy anh lạnh lùng nghiêm túc nhưng vô cùng lịch thiệp và dịu dàng.

Lúc này anh giống như con sói đói nhìn vào mà sợ hãi.

Dáng người của anh quá cao, trực tiếp dùng một tay ôm cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Ôm anh.”

Lâm Tô Diệp sợ đến mức vội vàng ôm cổ anh, hai chân theo bản năng vòng quanh thắt lưng anh, chỉ sợ rớt xuống.

“Cánh tay anh bị thương rồi, mau… ô…”

Không đợi cô nói xong đã bị anh mạnh mẽ hôn xuống.

Một lúc sau, Lâm Tô Diệp mới lấy lại tự do, ngồi trên giường chỉ cảm thấy eo mềm chân nhũn. Cô chống tay lên lồng ngực nóng hổi của Tiết Minh Dực: “Anh, anh ngồi đi, để em xem cánh tay của anh.”

Tiết Minh Dực quỳ một gối lên giường, bàn tay đặt lên cái eo nhỏ của cô: “Em không phải bác sĩ, xem rồi có thể làm gì sao?”

Không bằng làm chút chuyện em có thể làm.

Lâm Tô Diệp xấu hổ đỏ mặt đỏ tai, đã sắp gấp đến phát khóc luôn rồi, sao chồng lại như vậy. Cô vừa tới anh đã khiêng cô vào phòng làm chuyện này, mấy người Tần Kiến Dân đó sẽ nhìn cô thế nào đây?

Mất mặt chết mất!

Thấy cô thật sự sắp khóc, Tiết Minh Dực im lặng một lúc, hình như chơi hơi quá trớn rồi, chọc cô khóc thì phiền lắm.

Anh quả quyết dừng tay, vốn cũng không muốn lập tức làm thế nào với cô, chẳng qua cô lén lút xuất hiện trước mặt anh còn dám giả bộ không quen anh, anh phải trừng phạt cô một chút.

Anh giơ tay xoa đôi môi hơi sưng đỏ của cô: “Đến bao giờ, đã ăn cơm chưa?”

Lâm Tô Diệp thấy anh đã lấy lại bình tĩnh, lại là bộ dáng quy củ đó nên cũng không còn sợ nữa mà nói đơn giản cho anh nghe.

Tần Kiến Dân gọi điện đặt vé cho bọn họ, lại đi tới nhà ga đón bọn họ.

Sau khi đến đây, Tần Kiến Dân quả thật có nói lại chuyện cánh tay của Tiết Minh Dực bị thương một chút, kêu bọn họ đừng lo lắng, không có vấn đề gì cả.

Anh ta dẫn bà nội, cô út và các con đi sắp xếp trước, nói cho cô biết Tiết Minh Dực đang ở bên văn phòng, kêu cô qua tìm.

Kết quả Tiểu Lĩnh nghịch ngợm chạy nhanh hơn cô, chuồn vào hành lang văn phòng muốn tạo bất ngờ cho cha nhưng lại bị Đại Quân túm đi mất.

Cô vì hành động nghịch ngợm của Tiểu Lĩnh mà cũng nổi suy nghĩ tinh nghịch, nghĩ rằng tối rồi cũng không có ai, muốn cố tình trêu anh một chút, không ngờ lại mang đến phiền não cho anh, khiêng cô về ký túc xá hôn một trận.

Cô cảm thấy mất mặt chết mất.

Cô đứng dậy kéo anh: “Chúng ta mau ra ngoài thôi.”

Thời gian lâu rồi, nói không chừng người ta còn cho rằng bọn họ đang làm gì đó.

Tiết Minh Dực cũng không sao cả, ở với vợ mình thì sao? Thật sự có làm gì cũng là chuyện nên làm thôi, có gì để phải nói?

Bình Luận (0)
Comment