Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288. Là Yêu Đó! 4

Chương 288. Là yêu đó! 4 Chương 288. Là yêu đó! 4

Chương 288: Là yêu đó! 4

Anh không nói người khác điều gì nên cảm thấy người khác chắc chắn cũng sẽ không nói anh, vốn không có chuyện gì đáng để nói.

Nhưng Lâm Tô Diệp vẫn chưa ăn cơm, cô ăn bánh và trứng gà ở trên xe lửa, lúc này đã đói bụng rồi.

Tiết Minh Dực dẫn cô tới nhà ăn kêu nhân viên nhà bếp trực ca đêm làm bát mì cho cô.

Khi bọn họ đi qua Tần Kiến Dân đã dẫn những người khác ăn xong, anh ta ôm Toa Toa trong lòng, bên cạnh là hai bé trai.

Toa Toa thật sự quá buồn ngủ, từ lúc trên xe Jeep đã không mở nổi mắt, đến bên này cũng không ăn cơm mà chỉ móc cha dưa lệch trong túi ra, cuối cùng đầu hàng trước mí mắt đánh nhau.

Tiểu Lĩnh thì ríu rít rất vui vẻ, cậu bé gọi Tiết Minh Dực: “Cha ơi, cha có bất ngờ không, có ngạc nhiên không ạ?”

Tiết Minh Dực: “…” Tiểu tử này.

Đại Quân đưa tranh vẽ cha của Toa Toa cho Tiết Minh Dực: “Cha, cánh tay của cha không sao chứ?”

Tuy rằng Tần Kiến Dân đã nói với bọn họ về tay của Tiết Minh Dực nhưng cậu bé vẫn hơi lo lắng.

Tiết Minh Dực nhận tranh đã gấp gọn lại: “Không sao, thương nhẹ thôi.”

Tiểu Lĩnh chồm tới kéo bàn tay to của Tiết Minh Dực, lại nhìn cánh tay của anh: “Cha ơi còn đau không ạ?”

Tiết Minh Dực lắc đầu: “Không đau.”

Tiểu Lĩnh: “Chắc chắn có đau rồi, mẹ con quất con một cành mận gai con đau ít nhất cũng phải ba ngay đó.”

Tần Kiến Dân: “?”

Em dâu yêu kiều của anh ta quả nhiên rất tàn nhẫn từ trong xương cốt? Không những dám mắng Tiết Minh Dực mà còn biết đánh con trai? Mẹ ơi, quả nhiên phụ nữ đều là hổ cái.

Lâm Tô Diệp kêu Tiểu Lĩnh kiềm chế một chút, đừng quá nghịch ngợm làm phiền bác Tần.

Cô nghĩ nếu Tần Kiến Dân đã gọi mình là em dâu vậy chắc chắn lớn hơn Tiết Minh Dực, nên kêu Tiểu Lĩnh đổi cách gọi thành bác.

Tần Kiến Dân đáp: “Em dâu, không cần không cần, anh với lão Tiết chênh nhau có hai ngày, gọi chú càng thân thiết hơn, trông có vẻ anh trẻ tuổi, khà khà.”

Anh ta chớp mắt với Tiểu Lĩnh: “Gọi anh Tần cũng được, chú không ngại, trông hai chúng ta còn thân thiết hơn.”

Tiểu Lĩnh được nước làm tới: “Anh Tần.”

Tần Kiến Dân sảng khoái đồng ý.

Lâm Tô Diệp vẫn có hơi ngại ngùng, kêu Tiểu Lĩnh đừng chiếm lời của chú Tần.

Tần Kiến Dân lại không hề để ý chút nào, kẻ xướng người họa với Tiểu Lĩnh như anh em thân thiết.

Lâm Tô Diệp nhìn mà có hơi xấu hổ, đứa trẻ này ở nhà cáu kỉnh đòi cha, kết quả tới nơi rồi lại ném cha đi tốt với chú Tần hơn.

Tiểu Lĩnh ở nhà vì cha không về nhà nên mới cáu kỉnh, tới đây liếc mắt nhìn thấy Tiết Minh Dực cũng đã thỏa mãn rồi, dù sao cha có mẹ ở bên cũng không thiếu cậu bé.

Đối với cậu bé mà nói chỉ cần ở chung một chỗ với cha là được.

Bà Tiết cũng muốn để con trai và con dâu ở riêng, mới bảo: “Toa Toa ngủ rồi, chúng ta đi tắm rửa rồi ngủ trước, các con tự sắp xếp đi.”

Tiết Minh Dực nói với bà Tiết và cô út vài câu, kêu bọn họ từ từ nghỉ ngơi.

Bà Tiết mất kiên nhẫn bảo: “Ôi chao, bọn mẹ sẽ nghỉ ngơi cho tốt, còn các con tự chơi đi ha.”

Bà ta và hai đứa cháu trai nôn nóng muốn đi xem nhà tắm thế nào.

Bà ta xuất thân từ khu vực đồng bằng xưa nay chưa từng thấy núi lớn, ở Tiết Gia Đồn cũng chỉ có một vài gò đất có thể miễn cưỡng gọi là núi nhỏ. Dọc theo đường đi này thật sự là quá mới mẻ.

Tuy rằng không muốn sống ở đây nhưng tham quan một chút vẫn rất có hứng thú.

Bà ta kích động như Tiểu Lĩnh, vốn dĩ khẩn trương trước khi tới nay đã biến thành hưng phấn.

Tiểu Lĩnh cũng rất vui vẻ: “Cha, bọn con và chú Tần đi chơi đây ạ, ngày mai lại chơi với cha sau.”

Tiết Minh Dực: “…”

Tần Kiến Dân rất đắc ý, nhướn mày với Tiết Minh Dực: “Lão Tiết, cậu và em dâu ăn cơm đi, tôi dẫn bọn họ đi tắm trước sau đó sắp xếp ký túc xá.”

Anh ta lại cúi đầu nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Các cháu muốn ngủ giường to hay là ngủ giường đơn? Hay là ngủ giường cao giường thấp?”

Đôi mắt của Tiểu Lĩnh sáng ngời: “Oa, còn có thể ngủ giường sao ạ? Giường trông thế nào ạ? Nhà cháu chỉ có giường đất thôi.” Cậu bé kéo Đại Quân: “Hai chúng mình ngủ giường to nhé.”

Đại Quân vung ra với vẻ ghét bỏ: “Anh muốn ngủ giường đơn.”

Ngủ chung với em nói không chừng sẽ bị đánh, còn có khả năng bị chen rớt xuống giường, không an toàn.

Tiểu Lĩnh: “Vậy vẫn nên ngủ giường cao giường thấp đi, giống như trên xe lửa, em ngủ trên, anh ngủ dưới.”

Bình Luận (0)
Comment