Chương 289: Là yêu đó! 5
Bà Tiết vội bảo: “Cháu ngoan, cháu ngủ giường dưới để Đại Quân ngủ giường trên đi.”
Trên xe lửa, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa ngủ giường dưới, bà Tiết cũng ngủ giường dưới, cô út ngủ giường giữa, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng ngủ giường giữa, mỗi người một đầu.
Nhưng Tiểu Lĩnh cứ nhất định đòi bò qua ngủ chung một đầu để ôm Đại Quân, kết quả ngủ không thành thật suýt chút nữa thì rớt xuống, cũng may cô út phản ứng nhanh nhẹn bắt được cậu bé. Bằng không nói không chừng đã ngã rất mạnh rồi, có khi đầu còn đập vào bàn nhỏ ở giữa, vậy cũng rất nguy hiểm.
Có thế nào bà Tiết cũng không dám cho Tiểu Lĩnh ngủ giường trên.
Tần Kiến Dân sắp xếp cho bà Tiết, cô út và Toa Toa ở ký túc xá của mình, ở đó có hai chiếc giường đơn, mỗi ngày đều có người dọn dẹp, bên trong rất sạch sẽ.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh thì lại ngủ ở ký túc xá bên cạnh với anh ta, bên trong có giường cao giường thấp.
Sắp xếp xong ký túc xá, Tần Kiến Dân đích thân dẫn bọn họ đi tới nhà tắm tắm rửa, nhà tắm không có người, nhưng trong nồi hơi có nước nóng, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Tần Kiến Dân cũng không cần người ta giúp mà tự mình làm việc một cách rất thành thạo.
Bà Tiết và cô út đều là lần đầu tiên dùng nhà tắm như thế, trên đất là nền đá xanh, bên trên có cái vòi to, nước chảy ra từ bên trong, sau đó bắt đầu rơi róc rách như mưa.
Tắm khá là đã ghiền.
Bà Tiết không nỡ lãng phí nước, cầm chậu đựng tắm, không để nước nóng chảy róc rách đi mất.
Bình thường ở nhà nấu chút nước nóng phải tốn củi, đều là đại đội chia hoặc là người nhà đi nhặt nên phải dùng tiết kiệm.
Ở đây bà ta vẫn như thế.
Hai mẹ con vui vẻ tắm nước nóng, bà Tiết còn kêu cô út giúp chà lưng, kết quả đau đến mức vội vàng kêu cô ấy dừng lại.
“Con dừng cho mẹ, ôi, ai tìm con kỳ lưng thật đúng là nghĩ quẩn trong lòng, da sắp bị con mài rớt rồi!
Đứa con gái này không biết lớn thế nào mà sức lực thật dọa người.
Tiểu Lĩnh ở trong phòng tắm lớn vui vẻ chạy đông chạy tây, ngã còn trượt dài một đoạn.
Đại Quân thì yên tĩnh tắm, cọ rửa mình sạch sẽ khiến cả người đều đỏ hồng.
Trong ký túc xá Toa Toa đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, cô bé muốn xuy xuy.
Bình thường cô bé ở nhà đã tập thành thói quen xuống giường đất sờ cái bô xuy xuy mà không cần đánh thức mẹ và cô út, xuy xuy xong tự mình bò lên giường tiếp tục ngủ cũng không thành vấn đề.
Tối nay cô bé cũng như vậy, mơ mơ màng màng bò xuống giường nhưng hình như giường biến thấp đi rồi, cô bé nhắm mắt sờ dưới đất tìm bô đêm của mình, sờ tới sờ lui lại sờ được cái bô đêm, hình như miệng có hơi nhỏ, cũng không giống bô đêm của mình. Bụng phình như vậy, đứa trẻ không nhịn được nào còn có thể nghĩ nhiều được như vậy, trực tiếp xuy xuy xong lại tiếp tục bò lên giường ôm gối đầu nhỏ của mình ngủ.
Đợi Tiểu Lĩnh chơi xong rồi, mệt rồi cũng buồn ngủ không chịu được.
Tần Kiến Dân tiễn đám người về ký túc xá nghỉ ngơi.
Anh ta tạm biệt cô út và bà Tiết, kêu bọn họ từ từ nghỉ ngơi: “Thím, ngày mai cứ ngủ đến tỉnh tự nhiên, không cần dậy sớm đâu ạ, cháu sẽ giữ cơm cho mọi người.”
Bà Tiết rất vui vẻ, liên tục khen anh ta làm người chu đáo, kêu anh ta mau đi nghỉ.
Đợi Tần Kiến Dân dẫn hai bé trai về ký túc xá bên cạnh, bà Tiết cài then cửa, cũng mau chóng đi ngủ.
Tắm xong đặc biệt là tắm kỳ vô cùng đỡ mệt nhưng cũng mệt, rất muốn ngủ.
Cô út vừa nằm xuống đã hỏi: “Mẹ, sao trong phòng lại có mùi khai nhỉ?”
Bà Tiết: “Ôi, không phải Toa Toa tè dầm đấy chứ.”
Bà ta vội vàng nhìn nhưng mông nhỏ của Toa Toa khô ráo, không hề có nước tiểu, bà ta thở phào nhẹ nhõm: “Đứa trẻ này cũng biết nhịn thật.”
Bà ta thấy bộ dáng của Toa Toa không giống đi tè nên chưa chắc đã là mùi nước tiểu.
Cô út vẫn nói có mùi, cô ấy trẻ tuổi khứu giác nhanh nhạy.
Dù sao bà Tiết cũng lớn tuổi rồi lại thêm ở núi lạnh, vừa mới tắm qua mũi đã hơi nghẹt, không ngửi được mùi nữa.
Cô út tìm theo mùi cuối cùng phát hiện dưới gầm giường chỗ Toa Toa ngủ có một đôi giày da to đang bốc mùi lên.
Cô út: “…”
Bà Tiết: “Ôi, không phải có chuột đấy chứ?”
Bà ta mau chóng xách đôi giày ra ngoài.
Cô út nhìn Toa Toa: “Có phải Toa Toa…”
Bà Tiết: “Toa Toa tiểu vào giày á? Không thể nào, nó tiểu vào đó làm gì? Nó cũng không biết có đôi giày ở đó.”
…
Tiết Minh Dực dẫn Lâm Tô Diệp đi tới nhà ăn làm phiền nhân viên nhà bếp nấu một bát mì rau xanh.
Tuy rằng bộ đội bọn họ xây ở trong núi nhưng sắp xếp vẫn giống như những sư đoàn khác, cũng có nông trại chăn nuôi, bên trong có heo gà vịt ngan, hiển nhiên cũng khai hoang trồng không ít rau cỏ.