Chương 290: Là yêu đó! 6
Trong núi tháng bảy rau dưa cũng phong phú, bên bộ chỉ huy sư đoàn ngày nào cũng có thể ăn được rau xanh tươi mới.
Nhân viên nhà bếp thấy Tiết Minh Dực dẫn vợ qua cũng liên tục nói chúc mừng, vui đến mức không khép được miệng, thái hai miếng to để lọc dầu, thêm vào bát mì rau xanh cho Lâm Tô Diệp.
Mì không phải là bột lúa mạch thô mà nông thôn tự mình xay đó, đây là bột mì Phú Cường do xưởng chế biến bột mì sản xuất, trắng như tuyết lại dai.
Lâm Tô Diệp nói cảm ơn nhân viên nhà bếp còn khen anh ta nấu rất thơm, vừa ngửi đã biết là ngon rồi.
Nhân viên nhà bếp vui vẻ đập một củ tỏi cho cô: “Ăn mì không ăn tỏi, mùi thơm sẽ giảm một nửa.”
Tiết Minh Dực: “…”
Anh lấy tỏi đi lặng lẽ đặt qua một bên, sợ vợ mình bị ướp ra mùi tỏi.
Lượng cơm của Lâm Tô Diệp ít chỉ ăn được nửa bát mì, rau xanh đã ăn sạch, thịt heo vì chưa luyện được bao lâu cho nên trông có hơi ngấy.
Tuy rằng ở nhà không thường ăn thịt nhưng cô cũng không thích ăn đồ ngấy như vậy, toàn là luộc mỡ lợn nấu thức ăn.
Cô không muốn lãng phí nhưng không thể ăn được nữa, nghĩ xem có thể mang về ngày mai ăn sáng được không.
Tiết Minh Dực trực tiếp cầm đũa của cô lên, bưng bát mì đến trước mặt mình ăn vài miếng đã hết, cuối cùng canh cũng húp sạch sẽ.
Lâm Tô Diệp: “…” Lượng cơm của người này lớn thật.
Ăn cơm xong đã tám rưỡi tối.
Anh dẫn cô tới con đường nhỏ cách ký túc xá không xa, thuận theo con đường có ánh sáng đi dạo cho tiêu thực.
Gió núi thổi vù vù, có tiếng cú đêm kêu đâm thủng trời đêm, nghe qua có hơi dọa người.
Lâm Tô Diệp theo bản năng dựa lên người Tiết Minh Dực, dán chặt vào người anh.
Tuy rằng đã là tháng bảy nhưng cảm giác ở trong núi lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, đặc biệt là buổi tối nhiệt độ càng thấp hơn. Cô không có kinh nghiệm nên quần áo mặc không đủ dày, nghĩ vẫn là mẹ chồng già thành tinh, mang theo cả áo kép đi.
Cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Tiết Minh Dực cúi đầu nhìn cô, cánh tay mở ra ôm eo cô truyền nhiệt lượng dồi dào trên người mình cho vợ.
Anh cảm thấy cô rất vui vẻ mà anh cũng rất vui vẻ: “Một đường này mệt mỏi rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Tần Kiến Dân giúp bọn em sắp xếp tốt lắm, không mệt chút nào. Sau khi bọn em nhận được điện thoại của anh, Tiểu Lĩnh và mẹ người thì vui người thì khẩn trương, đều không ngủ được, kết quả mẹ vừa lên xe lửa đã hơi say xe, ngủ một giấc rất ngon.”
Tuy rằng có người thu xếp cho nên không mệt nhưng thật sự cũng không nhẹ nhàng gì, dù sao dẫn theo ba đứa trẻ đi cùng còn phải chuyển tàu nữa.
Nói thật, nếu như không có Tần Kiến Dân sắp xếp cho lại không có đàn ông đi cùng, hai người cô và mẹ chồng cũng khó mà làm nổi.
Đi được vài phút Lâm Tô Diệp cảm thấy hơi lạnh, sợ cánh tay anh không chịu được mới nói về phòng.
Tiết Minh Dực: “Không no sao?”
Vừa rồi cô mới ra sức nói đã ăn no rồi.
Cô cười đáp: “Cũng hơi tiêu rồi.”
Tiết Minh Dực dẫn cô về ký túc xá nhưng không có đi đường nhỏ dài ngoằng đó nữa mà là trực tiếp nhảy từ trên tảng đá to ở một bên xuống, duỗi tay với Lâm Tô Diệp kêu cô nhảy vào lòng mình.
Lâm Tô Diệp đáp với vẻ khẩn trương: “Nguy hiểm lắm, cánh tay anh vẫn còn bị thương mà.”
Tiết Minh Dực: “Không sao, anh dùng một tay vẫn có thể đỡ được em, vừa rồi không phải đã ôm rồi sao?”
Lâm Tô Diệp đỏ mặt, nhắm mắt nhảy vào lòng anh.
Tiết Minh Dực ôm cô thơm một cái, đỡ được cô rồi trực tiếp thả xuống, đi vào bước đã về ký túc xá.
Ký túc xá của anh có hai phích nước nóng, lính cần vụ đã sớm chuẩn bị xong nước nóng, trong chậu rửa mặt trên giá để chậu đồng cũng đã chuẩn bị sẵn nước lạnh.
Anh trực tiếp rót nước ấm kêu cô lau rửa một chút: “Ngày mai lại tới nhà tắm tắm sau.”
Lâm Tô Diệp nhìn ký túc xá này chỉ có một phòng mà không có gì ngăn cách cả, cô lại ngại thay quần áo lau người ngay trước mặt anh, nhưng dọc theo đường đi khổ sở hết hai ba ngày, nếu như không tắm cô thật sự rất khó chịu.
Tiết Minh Dực nhìn cô với ánh mắt sáng quắc: “Còn ngại sao?”
Lâm Tô Diệp đỏ bừng mặt, sẵng giọng: “Ai ngại, có gì mà phải ngại?”
Cô chậm rãi cởi cúc áo.
Tiết Minh Dực ngại động tác của cô quá chậm mới trực tiếp ra tay giúp.
Lâm Tô Diệp hô lên một tiếng kinh hãi: “Anh nhẹ chút, rách quần áo của em bây giờ.”
Sức anh lớn như thế, mà quần áo mùa hè cũng không bền đến vậy.
Cô kêu Tiết Minh Dực tắt đèn, nhờ ánh sáng bên ngoài cũng đủ dùng rồi.
Tiết Minh Dực hơi do dự nhưng vẫn nghe lời vợ, bằng không phỏng chừng cô sẽ ngại đến cả người đỏ lừ, thật sự có thể khóc mất.