Chương 293: Con gái quá dễ dỗ
Toa Toa nhìn thấy Tiết Minh Dực lập tức giang cánh tay gọi cha, nhưng nhìn thấy tay trái của anh đang băng, cô bé lại trợn tròn mắt, đau lòng khóc “hu hu hu hu!”
Tiết Minh Dực dùng tay phải trực tiếp ôm cô bé lên, kêu cô bé đứng trên cánh tay mình.
Toa Toa ôm cổ anh, lập tức thơm chụt vào sườn mặt anh.
Tần Kiến Dân nhìn mà nóng mắt, cũng sáp qua: “Toa Toa, cha nuôi cũng muốn thơm.”
Toa Toa nhìn anh ta rồi lắc đầu, không thơm thơm đâu, chỉ thơm mẹ và cha thôi.
Tần Kiến Dân rất thất vọng: “Ôi chao, làm tôi thèm chết mất.”
Tiểu Lĩnh cười khà khà bảo: “Cha Tần, để con thơm cha nhá.”
Thời gian chỉ ngủ có một đêm, Tần Kiến Dân đã từ chú biến thành cha Tần, lại vinh dự thăng lên làm cha nuôi, không đúng, là cha ruột chứ.
Tiết Minh Dực: “…”
Anh kêu đám người Lâm Tô Diệp ăn cơm trước, còn mình dẫn Toa Toa đi cắt tóc.
Tần Kiến Dân giành lấy: “Lão Tiết, cậu ăn cơm với em dâu và thím đi, để tôi dẫn con gái đi cắt tóc cho.”
Lâm Tô Diệp vội vàng mặc một bộ váy làm từ sợi đay mềm cho Toa Toa.
Đây là tự cô dùng màu đỏ tía nhạt của lá cây hòe thêm màu vàng xanh của hoa hòe pha nhuộm, tạo ra những bông hoa màu loang rất đẹp.
Tần Kiến Dân cũng không có thẩm mỹ gì cả, há miệng là khen đẹp thôi, chọc cho Toa Toa cười hi hi không ngừng.
Toa Toa cũng không hề bài xích Tần Kiến Dân chút nào, rất vui vẻ để anh ta bế đi xén tóc diệt chấy.
Tiểu Lĩnh lập tức cắn một cái bánh bao, rồi nắm hai cái bánh bao nữa cũng đi xem xén tóc cùng.
Đại Quân thì lại ở lại nơi này uống cháo gạo kê ăn sáng.
Tiết Minh Dực nói với Lâm Tô Diệp: “Có phải con gái quá dễ dỗ không?”
Lâm Tô Diệp vừa cười vừa dọn cơm, kêu cô út mau chóng ăn thêm một chút, lát nữa có thể đi dạo.
Cô nói với Tiết Minh Dực: “Cánh tay anh không tiện, con gái chúng ta chỉ quan tâm anh thôi.”
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn cô.
Tuy anh không có vẻ mặt và hành động gì đặc biệt, nhưng Lâm Tô Diệp vẫn cảm thấy anh có ý ám chỉ, gò má không khỏi nóng bừng lên.
Bà Tiết cười đáp: “Yên tâm đi, con nhóc nhà các con đó hả, tinh ranh lắm, biết ai tốt với nó ai xấu với nó nhất, cứ hễ là người không thích nó cho dù có giả bộ nhiệt tình bao nhiêu nó cũng không tới gần đâu. Đứa trẻ Kiến Dân này làm người nhiệt tình lương thiện.”
Lâm Tô Diệp không khỏi nghĩ đến Cố Nguyên Trinh trong giấc mơ đó, cậu ta đối xử tốt với Toa Toa sao? Cho nên mới để cậu ta lại gần?
Nghĩ đến cái thứ hàng đó cô không khỏi phiền muộn một hồi, hơi nhíu mày lại.
Tiết Minh Dực cầm một cái bánh bao hỏi cô: “Ăn nhân thịt hay là nhân rau xanh và đậu?”
Lâm Tô Diệp để lại cái nhân thịt cho cô út và các con ăn, còn cô ăn rau xanh đậu hũ.
Tiết Minh Dực đưa một cái nhân thịt cho cô.
Cô út ăn cơm nhanh, cái bánh bao rất to chỉ trong chớp mắt đã ăn gần hết: “Anh, chị dâu, em đi ra ngoài đi dạo một chút không sao chứ?”
Tiết Minh Dực: “Bên ngoài cứ tùy tiện đi dạo, có mấy nơi có cảnh vệ canh phòng không đi tới là được."
Về phần những văn phòng không cho người không có phận sự ra vào đó cũng có người đứng gác, vừa nhìn là biết.
Bên ngoài có đội cảnh vệ của bộ chỉ huy sư đoàn cùng với mấy doanh trại trực thuộc, thường ngày bọn họ huấn luyện trong núi cũng không sợ người nhìn thấy.
Cô út đeo cặp đeo chéo, vui vẻ đi ra ngoài.
Bà Tiết vẫn hơi lo lắng, vội gọi cô ấy: “minh Xuân, nơi này toàn là quân giải phóng, không có tên lưu manh nào đâu, không cần đánh!”
Bà ta cũng không biết chuyện gì đã kích thích con gái khiến con gái đột nhiên sinh ra suy nghĩ đánh lưu manh, cho nên phải nhắc nhở một chút.
Cô út trừng mắt nhìn bà ta: “Con cũng không ngốc!”
Đợi cô ấy ra ngoài rồi, bà Tiết bĩu môi: “Con không ngốc, ngốc đến mức ai cũng sợ.”
Bà ta ăn ba cái bánh bao, gọi Đại Quân ăn nhanh hơn một chút: “Cháu ngoan, hôm nay chúng ta đừng đọc sách mà đi dạo trên núi chút đi, thưởng thức phong cảnh gì đó.”
Tuy rằng Đại Quân và Tiểu Lĩnh nhớ cha nhưng loại nhớ đó và nhớ mẹ cũng khác nhau, nhớ bà nội và mẹ là chỉ muốn dính bên người bọn họ, để bọn họ âu yếm mình hoặc là cọ lên người bọn họ và ôm ấp, còn nhớ cha chính là nhớ, gặp rồi ở chung là được, cũng không cần nói nhiều lời buồn nôn hay làm chuyện gì đặc biệt.
Cậu bé cũng ăn no rồi, tạm biệt cha mẹ rồi đeo cặp sách lên theo bà nội ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp ăn một nửa cái bánh bao và uống một bát cháo.