Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294. Thời Gian Trôi Qua Quá Nhanh

Chương 294. Thời gian trôi qua quá nhanh Chương 294. Thời gian trôi qua quá nhanh

Chương 294: Thời gian trôi qua quá nhanh

“Cái bánh bao này to quá.”

Tiết Minh Dực nhét phần bánh bao cô ăn còn thừa vào trong miệng rồi lại uống cháo mà cô chưa uống hết sạch.

Thường ngày anh ăn cơm đều là bảy phần rưỡi đến tám phần no, cho dù no rồi vẫn có thể tiếp tục ăn, nhưng để duy trì thể lực và trí lực ở trạng thái tốt nhất anh chưa bao giờ ăn quá no, càng không biết no căng là gì.

Hai người ngồi một lúc, Lâm Tô Diệp nói chuyện của anh ba Tiết và Tống Ái Hoa cho anh nghe.

Tiết Minh Dực rất ít phát biểu ý kiến mà chỉ nghe cô nói.

Đợi cô nói xong, anh mới bảo: “Cũng không cần thiết can thiệp quá nhiều, cứ mặc bọn nó thuận theo tự nhiên.”

Tục ngữ nói dưa hái xanh thì không ngọt, uyên ương bị chia rẽ nhưng tình cảm kiên định, cứ thuận theo tự nhiên thoải mái cho bọn họ gặp mặt, nếu như có thể vì ở cùng nhau mà thay đổi bản thân, cố gắng tiến lên vậy cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Đương nhiên, nếu như không chịu sửa đổi mà cứ mãi chơi xấu, vậy phòng hai càng không có trách nhiệm gì.

Con đường của mỗi người cuối cùng đều là tự mình đi tiếp.

Thấy anh ủng hộ mình, Lâm Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ anh ngại cô quấn riết lấy người không buông, cứ nhất định đòi can thiệp vào hôn nhân của anh ba, đưa Tống Ái Hoa về nhà mẹ đẻ.

Tiết Minh Dực nhìn bàn tay đặt trên bàn của cô, vì sợ có người tới mà hơi do dự, sau đó lỗ tai của mình dần dần đỏ lên trước, anh quả quyết nắm tay cô nắm trong lòng bàn tay mình.

Lâm Tô Diệp cũng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ Tần Kiến Dân hoặc là ai đột nhiên đi vào nhìn thấy.

Tiết Minh Dực nhìn đồng hồ: “Chín rưỡi anh có cuộc họp, không thể ở cạnh các em.”

Lâm Tô Diệp: “Không sao, anh cứ lo làm việc đi, bọn em sẽ tự tìm việc làm.”

Thăm người thân chính là tới thăm chứ không phải cứ nhất định ở bên nhau mọi lúc mọi nơi.

Tiết Minh Dực thấp giọng đáp: “Eo còn mỏi không, hay là về nằm một lúc đi, ở đây buổi sáng có kèn bugle nhưng ban ngày sẽ không dùng, có thể ngủ thêm một lúc.”

Tối qua mới đầu cô còn phối hợp, sau đó liên tục rầm rì nói thắt lưng mỏi chân nhũn, buổi sáng dậy sớm như vậy phỏng chừng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Lâm Tô Diệp đỏ mặt giống như bông hồng bên ngoài, cô ho khan một tiếng: “Có gì đâu, anh mau đi làm đi.”

Tiết Minh Dực: “Gia đình của tham mưu Vương, chính ủy viên Phùng và mấy người khác có khả năng sẽ tới tìm các em nói chuyện, cho dù nói gì em cũng không cần để trong lòng.”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Em vừa tới cũng không quen, người ta sẽ không nói mấy lời khó nghe đâu, anh yên tâm.”

Tiết Minh Dực đứng dậy, nắm tay cô vẫn không nỡ buông ra như cũ, tuy rằng rất muốn ở bên cô một ngày nhưng quả thật còn có công việc không thể thoát thân. Bàn tay to của anh đặt lên mu bàn tay của cô, cúi người sáp tới hôn cô một cái.

“Đoàn trưởng Tiết! Á…” Bên ngoài vang lên giọng nói của Tiểu Thẩm, sau đó cậu ta hoảng loạn trốn qua một bên.

Lâm Tô Diệp: “!”

Quả nhiên không thể làm chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt!

Lỗ tai của Tiết Minh Dực không còn hơi đỏ như trước nữa, thật sự làm gì đó rồi sau này ngược lại sẽ vô cùng bình tĩnh, không còn ngại ngùng hay xấu hổ một chút nào nữa.

Anh ôm bả vai của Lâm Tô Diệp quay người đi ra ngoài, liếc mắt thấy Tiểu Thẩm ở ngoài cửa đang cúi đầu, đỏ mặt, bộ dáng như trẻ con làm sai chuyện: “Thủ trưởng đến rồi?”

Tiểu Thẩm ra sức cúi thấp đầu: “Vâng.”

Tiết Minh Dực: “Đi gọi đoàn trưởng Tần, tôi sẽ qua đó ngay.”

Tiểu Thẩm: “Đoàn trưởng Tần đã qua rồi ạ.”

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày: “Qua rồi? Con đâu?”

Anh ta đưa con đi xén tóc nhanh như vậy sao?

Anh cảm thấy mình và vợ mới ở với nhau có một lúc ngắn ngủi, thời gian trôi qua cũng quá nhanh.

Tiểu Thẩm cười đáp: “Dẫn qua đó rồi ạ.”

Tiết Minh Dực: “…” Làm loạn.

Trong mắt Tần Kiến Dân này thật sự không có quy tắc, sao có thể dẫn con vào văn phòng chỉ huy được.

Tiết Minh Dực sải bước đi tới trung tâm bộ chỉ huy sư đoàn, nơi đó là một không gian rất lớn, bên trong có văn phòng, bàn cát, tường bản đồ… mấy vị thủ trưởng đã ngồi vào chỗ.

Vốn dĩ mấy người bọn họ đều là tay nghiện thuốc lá, lúc này bộ chỉ huy đã phải nồng nặc khói thuốc sặc chết người rồi, nhưng hôm nay lại mở toang cửa sổ, dù một điếu thuốc cũng không có, trên cửa sổ còn bày một bình hoa hồng, thật quá khác thường.

Tiết Minh Dực: “…”

Bình Luận (0)
Comment