Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295. Dự Thính

Chương 295. Dự thính Chương 295. Dự thính

Chương 295: Dự thính

Anh báo cáo rồi tiến vào, vừa liếc mắt đã thấy Đại Quân ngồi bên cạnh tham mưu trưởng một cách rất quy củ, Tiểu Lĩnh thì ngồi bên cạnh sư trưởng Lục cười vô cùng rạng rỡ, mà con gái anh vừa mới cắt tóc ngắn lại đứng trong lòng lão thủ trưởng ăn kẹo, trong tay còn cầm cái bút chì màu đỏ và xanh, ở trên bàn loạt soạt vẽ gì đó.

Lão thủ trưởng thì lại mang hình tượng ông cụ mặt mũi hiền lành.

Tiết Minh Dực: “?”

Mặt mũi hiền lành? Có phải có gì đó không đúng không?

Đây là lão sư trưởng tay không rời điếu thuốc đó sao?

Chỉ một buổi sáng này sao Tần Kiến Dân lại đưa ba đứa trẻ đến trước mặt thủ trưởng?

Trước đây Tiết Minh Dực cũng không cảm thấy thủ trưởng thích trẻ con, con cái của sư trưởng Lục đều đã lớn hết, cháu trai cháu gái cũng không ở trước mặt, trẻ lớn trẻ nhỏ ở khu tập thể gia đình cũng không thấy được ông ta coi trọng.

Anh nhìn Tần Kiến Dân, Tần Kiến Dân lại chớp mắt với anh.

Đừng nhìn tôi, tất cả đều là do lão thủ trưởng tự yêu thích, ai kêu con nhà cậu khiến người yêu mến như thế.

Lúc đó lão sư trưởng đang giành giật từng giây một phun khói nhả sương liếc mắt thấy Tần Kiến Dân ôm một bé gái nhỏ như cục bột đi qua, cô gái nhỏ với làn da trắng như tuyết mềm mại, đôi mắt to lúng liếng thật sự quá bắt mắt, ông ta mới chọc một chút.

Kết quả lại có một tiểu tử da đen nhảy ra, không đợi Tần Kiến Dân giới thiệu đã rất nghiêm túc nói với ông ta: “Ông ơi, ông không thể ra sức hút thuốc như thế đâu ạ, ông nội cháu cũng vì hút thuốc như thế nên mới ho khan không ngừng đó.”

Vừa nói còn vừa học theo dáng vẻ của ông cụ hút một hơi sâu, bộ dáng chỉ hận không thể hút toàn bộ khói thuốc vào trong phổi.

Khi ấy Tiểu Lĩnh nhìn thấy đầu ngón tay ông cụ này vàng y chang của ông nội mình, cậu bé cảm thấy đầu ngón tay vàng rất nguy hiểm.

Tần Kiến Dân còn muốn giải thích đứa trẻ này nói chuyện không suy nghĩ nhưng sư trưởng Lục lại cười ha ha, kéo Tiểu Lĩnh qua hỏi vài câu.

Đứa trẻ này cũng không hề ngại ngùng một tí nào, nói nhiều cũng không hề giống con của Tiết Minh Dực chút nào, còn lấy ra quả táo chua biểu diễn tuyệt kỹ bắn ná thun bách phát bách trúng ngay tại trận cho lão sư trưởng, lập tức khơi gợi hứng thú của lão sư trưởng, một già một trẻ thi nhau bắn ná thun.

Mà Đại Quân vốn dĩ ra ngoài cùng bà nội, kết quả vừa ra ngoài đã gặp tham mưu trưởng.

Tham mưu trưởng thấy đứa trẻ này lớn lên tuấn tú không nói, tuổi tác còn nhỏ đã có phong độ của người trí thức nhã nhặn trầm ổn, không nhịn được mới hỏi cậu bé vài câu, phát hiện ra đứa trẻ này không những đọc nhiều sách lại còn biết đánh cờ, lại thuận miệng hỏi vài bước cờ vây, đứa trẻ lại có thể nhanh chóng tiếp được còn nhân cơ hội phản công!

Ôi chao, thật giỏi, tham mưu trưởng lập tức yêu thích.

Vì thế ba đứa trẻ đều bị dẫn vào phòng họp, lão thủ trưởng đặc biệt ra lệnh lần này họp không cho phép hút thuốc.

Tiết Minh Dực muốn bế con gái ra, lại kêu hai đứa con trai đi tìm bà nội chơi.

Nhưng Lục Chấn Đào phất tay, cười bảo: “Minh Dực, bộ chỉ huy chúng ta là một nơi vô cùng thoải mái, không cần nghiêm túc đến vậy. Tôi nhìn tới nhìn lui trong quân chúng ta chỉ có mỗi đoàn của cậu nghiêm túc nhất, từ cậu đến mấy doanh trưởng đều có nề nếp, phải thả lỏng đi.”

Tiết Minh Dực lại không cảm thấy mình nghiêm túc, anh cho rằng mình đang tuân thủ kỷ luật quân đội.

Lục Chấn Đào phất tay với anh, nói với vẻ rất hòa ái: “Đoàn trưởng Tiết, hôm nay không cần cậu tham gia họp, cho cậu nghỉ một ngày, đi chơi đi.”

Giọng điệu này có hơi giống dỗ con.

Cho Tiết Minh Dực nghỉ phép?

Đây chính là lần đầu phá lệ.

Trước đây ông ta chỉ hận không thể nhường hết công việc của mình cho anh qua làm thay, đi tới bộ quân sự họp cho Tiết Minh Dực đi hộ.

Tần Kiến Dân nháy mắt ra hiệu với Tiết Minh Dực, cảm ơn tôi đi!

Toa Toa đã xén tóc, bản thân không biết mình đã biến thành bộ dáng gì mà vẫn vui vẻ như trước, cười hì hì với cha.

Tiểu Lĩnh cũng ngửa đầu nhìn cha cười, rõ ràng là một đứa trẻ lại học bộ dáng của sư trưởng Lục ngồi ở đó, thậm chí còn liếc mắt nhìn rồi lại điều chỉnh tư thế ngồi của mình.

Đứa trẻ này có hơi càn quấy trước mặt khách.

Đại Quân thì càng quy củ hơn, còn chuẩn bị giấy bút muốn ghi chép.

Không phải, các con… nghe hiểu được hay là đủ tư cách nghe sao?

Lục Chấn Đào ôn hòa bảo: “Hôm nay là họp thông thường thôi, không có gì đặc biệt cũng không cần giữ bí mật, chúng ta mời ba chiến sĩ nhỏ này tới dự thính.”

Tiết Minh Dực tòng quân nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy đầu đầy dấu chấm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment