Chương 296: Giúp vợ giặt quần áo
Anh rời khỏi phòng họp muốn về ký túc xá xem Lâm Tô Diệp đang làm gì, lại đụng phải Kim Đan đang đi qua cùng bà Tiết.
Kim Đan vui vẻ nói: “Đoàn trưởng Tiết, bác gái thật giỏi, vừa có văn hóa vừa hài hước, trình độ tiếp thu giáo dục của nhà các anh rất tốt đó.”
Tiết Minh Dực nhìn về phía mẹ mình, có văn hóa?
Bà Tiết hất cằm một cách rất kiêu ngạo: “Kim Đan này, cháu quá khen rồi, một bà lão thôn quê như thím có văn hóa gì đâu? Chẳng qua là đừng làm một người mù tịt không biết gì mà thôi.”
Giọng điệu này của bà ta rất là… mẹ Giả.
Tiết Minh Dực nghi ngờ bà ta học được từ đâu.
Bà Tiết cười đắc ý, đương nhiên là học được từ cháu trai lớn và trí thức Cố rồi.
Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu sẽ không cho Đại Quân đọc Hồng Lâu Mộng mà là khi giảng bài sẽ dẫn dắt một vài ví dụ, nhân vật, đối thoại, bối cảnh trong sách, trong đó có giảng tới tính cách của Lâm Đại Ngọc dùng nó để khuyên giải Đại Quân, kêu cậu bé nếu như có lời thì nói ra, cho dù đối với mẹ hay là với cha có yêu cầu thì cứ nói, không cần giữ trong lòng.
Nếu không nói sẽ chứng minh mình thật sự không để ý, mà nếu đã để ý thì nhất định phải nói.
Đại Quân làm xong bài tập về nhà, có đôi khi cũng sẽ giảng cho bà nội và Tiểu Lĩnh.
Bà Tiết cái khác không học được nhưng giọng điệu mẹ Giả đó bà ta lại học rất đến nơi đến chốn.
Anh hỏi bà Tiết: “Mẹ, Minh Xuân đâu ạ?”
Bà Tiết: “Mẹ kêu nó đi tới bên trại lính đi dạo rồi.” Nói không chừng vớt được một đứa con rể tốt thì sao?
Bà Tiết nghĩ cũng thật đẹp, con gái hơi có vấn đề, nhất định đừng rời khỏi tầm mắt của mình.
Vậy tìm một quân nhân giống như anh hai cô ấy, còn có thể để mắt đến nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đến khi đó cùng nhau về nhà thăm người thân.
Mà con gái thì sao, cũng có thể luôn ở chung với bọn họ, rất tốt.
Đương nhiên bà ta sẽ không nói ra suy nghĩ này, nếu như Minh Xuân không có suy nghĩ đó, bà ta trực tiếp nói tới nơi này là để tìm đối tượng cho con vậy con gái chắc chắn sẽ giận dỗi.
Tiết Minh Xuân giận dỗi, không ai có thể quản được.
Bà ta cũng không muốn ở bên ngoài giận lẫy với con gái để người xem được náo nhiệt, làm mất mặt con trai.
Tại sao Minh Xuân lại đánh anh ba tàn nhẫn như vậy, có một phần nguyên nhân là vì vợ chồng anh ba xúi giục muốn tìm đối tượng cho Tiết Minh Xuân để gả cô ấy đi.
Tiết Minh Dực không có gì cần lo lắng nên về thẳng ký túc xá, lại thấy có mấy người phụ nữ vây quanh bể nước, bộ dáng ríu rít rất vui vẻ.
Trực giác nói cho anh không ổn.
Đây là khu ký túc xá quân nhân đơn thân, bình thường không có phụ nữ qua đây.
Mấy người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là từ bên khu gia đình khác, vây ở nơi này chắc chắn là tới quan sát vợ anh.
Anh sợ Lâm Tô Diệp da mặt mỏng mới sải bước đi qua, quả nhiên vừa lại gần đã nghe thấy vợ của Vương Phúc Thuận nói: “Em gái, qua đây thăm người thân ở thêm vài ngày đi, đợi mang thai rồi lại đi, về nhà đẻ em bé rồi năm sau lại tới, lại mang thai…”
Lâm Tô Diệp bị bọn họ vây quanh mặt đỏ tía tai đã không nhìn nổi nữa, nhưng vẫn duy trì lễ phép mà mỉm cười, chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Sau khi cô trở về định giặt quần áo hôm qua đã thay, kết quả có vài người phụ nữ qua đây vây quanh cô ríu rít một hồi.
Phần lớn bọn họ dùng tiếng địa phương của các vùng miền khác nhau, có người phụ nữ nói cô có thể nghe hiểu, nhưng có hai người có khả năng là người phương Nam nói gì cô lại hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhưng mấy người bọn họ lại giống như có thể nghe hiểu nhau, cô nói lời của cô, tôi nói lời của tôi, không có chướng ngại giao tiếp gì cả.
Một người phụ nữ cười bảo: “Các chị xem, em gái lớn lên thật xinh đẹp, chẳng trách đoàn trưởng Tiết vẫn luôn không chịu đi xem biểu diễn văn nghệ, diễn viên chính có đẹp cỡ nào cũng không ưa nhìn bằng vợ mình.”
Mấy người phụ nữ bật cười ha ha.
Tiết Minh Dực thấy cổ vợ mình cũng đỏ lên rồi mới ho khan một tiếng.
Mấy người phụ nữ thấy anh trở về mới vỗ vai nhau, liếc mắt ra hiệu rồi phát ra tiếng cười thiện ý, hi hi ha ha chào hỏi Tiết Minh Dực sau đó lần lượt rời đi.
Tiết Minh Dực tiến lên giúp vợ giặt quần áo.
Lâm Tô Diệp hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Anh không bận sao?”
Tiết Minh Dực: “… Thủ trưởng cho anh nghỉ.”
Lâm Tô Diệp không cho anh động tay vào: “Cẩn thận vết thương của anh.” Một tay còn giặt quần áo kiểu gì.