Chương 297: Không tiện giúp ai
Thấy hai vợ chồng trẻ ở đó đầu sát bên đầu thấp giọng nói riêng với nhau, vợ Vương Phúc Thuận cười bảo Lưu Phụng Mai và mấy gia đình khác: “Nhìn đoàn trưởng Tiết người ta và vợ kia, tình cảm thật tốt, rồi lại nhìn mấy tên đàn ông nhà chúng ta xem, chậc chậc, khác nhau một trời một vực.”
Mấy người vợ quân nhân này bình thường ở đây ngoại trừ tìm chút việc để làm ra chính là nói chuyện với nhau, mới đầu còn rụt rè nhưng thời gian dài quen với nhau rồi, nhà ai có chút chuyện gì cũng không phải bí mật, cho nên chồng mình và chồng người khác bọn họ đều nói tất.
Nói rồi lại nói đến lời thô tục.
Tuy rằng chồng mình ở ngay bên cạnh nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp, càng đừng nói là nói ít lời thân mật gì.
Có vài người đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông, về nhà chẳng thèm quan tâm chuyện gì hết, còn giặt quần áo? Cái đó cũng không tồn tại đâu. Cái chân này còn phải đá ba bốn cái giục mới chịu đi giặt đồ.
Vợ của chính ủy viên Phùng là Lý Lan Tú nhỏ giọng bảo: “Vậy ai nói đoàn trưởng Tiết với người nhà có tình cảm không tốt?”
Trước đây bộ chỉ huy sư đoàn bọn họ có lưu truyền một tin tức nhỏ, nói vợ của đoàn trưởng Tiết là một con hồ ly tinh không có văn hóa gì, năm đó mặt dày mày dạn vu vạ cho đoàn trưởng Tiết phải lấy cô, sau này vào cửa còn tham ăn lười làm, không ra đồng tranh công điểm, không chăm con chăm sóc người già, ngày nào cũng giống như vợ địa chủ chỉ biết ăn uống trưng diện.
Nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy Lâm Tô Diệp rồi, người ta quả thật lớn lên xinh đẹp lung linh, nói là hồ ly tinh cũng không kém, trông cũng yếu ớt nhưng mà không giống tham ăn lười làm không chịu làm việc.
Lưu Phụng Mai còn đặc biệt quan sát ngón tay của Lâm Tô Diệp, phát hiện tuy mu bàn tay của cô trắng nõn mịn màng nhưng ngón tay và má bàn tay có không ít vết chai, rõ ràng là làm may vá hoặc là việc khác mài ra.
Cô ta đã từng gặp ba đứa trẻ mà Tần Kiến Dân trông, hai bé trai và một bé gái, trên người đều mặc áo quần thường ngày nhưng đường may tinh tế bằng phẳng, chế tác rất tinh vi, vừa nhìn đã biết là người khéo tay.
Lưu Phụng Mai có ấn tượng rất tốt về Lâm Tô Diệp.
Mọi người cũng tới tấp khen Lâm Tô Diệp, sau đó đều tự mình đi làm việc của mình.
Lưu Phụng Mai nói với Lý Lan Tú: “Tú Nhi, em còn nhớ là ai đã nói xấu về vợ của đoàn trưởng Tiết người ta không?”
Lý Lan Tú: “Ngược lại cũng không nhớ.”
Lưu Phụng Mai hừ lạnh: “Chắc tám phần là một bông hoa ở đội tuyên truyền đó rồi.”
Một bông hoa ở đội tuyên truyền?
Lý Lan Tú lấy lại bình tĩnh, khi Lâm Uyển Tinh tới được gọi là một bông hoa của đội tuyên truyền, cô ta bảo: “Chưa từng nghe cô ta nói qua mà?”
Hai người đều làm việc ở trang trại chăn nuôi, khi đi băng qua đội tuyên truyền thấy Lâm Uyển Tinh và mấy người khác đang ở đó dán báo tuyên truyền.
Lưu Phụng Mai bĩu môi nhưng vẫn chào hỏi cô ta: “Tuyên truyền Lâm bận rồi.”
Lâm Uyển Tinh vội chào hỏi hai người bọn họ, giọng nói dịu dàng ôn hòa, cả người lộ ra khí chất nhẹ nhàng nhưng kiên cường.
Lưu Phụng Mai: “Đúng rồi, tuyên truyền Lâm, cô biết vợ của đoàn trưởng Tiết tới chưa?”
Lâm Uyển Tinh hơi nhíu mày, cô ta vừa đi làm đã nghe người ta nói, cái đứa mồm mép như Kim Đan đó mới sáng đã tới văn phòng lải nhải, phiền không chịu được, cô ta nhẹ giọng đáp: “Có nghe người nói qua, vẫn khỏe chứ?”
Lưu Phụng Mai: “Rất khỏe, cô vợ đó lớn lên thật xinh đẹp, cả đời này tôi cũng chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như thế, trông có phúc khí vượng gia vượng phu, cô xem vượng cho đoàn trưởng Tiết chưa, mắt thấy sắp thăng chức rồi.”
Sắc mặt của Lâm Uyển Tinh không tốt cho lắm, cô ra tất nhạy bén cảm giác được Lưu Phụng Mai đang ám chỉ cô ta không có phúc, khắc chết Hồ Thành Hâm, gương mặt lập tức lộ ra vẻ buồn bã và tủi thân.
Lưu Phụng Mai nhìn vẻ mặt của cô ta mà trong lòng sảng khoái, nhưng ngoài miệng vẫn quái gở bảo: “Tuyên truyền Lâm, có phải cô mệt quá rồi không, nếu như không làm được việc này thì vẫn nên chuyển ngành sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn đi.”
Lý Lan Tú không tiện giúp ai, lặng lẽ kéo áo Lưu Phụng Mai ý bảo mau đi.
Đi khỏi một đoạn đường, Lưu Phụng mai tức giận nói: “Nhìn thấy bản mặt góa phụ đó của cô ta là chị tức rồi. Em nói cô ta xem, trước đây cả ngày sáp tới trước mặt đoàn trưởng Tiết và đoàn trưởng Tần nhưng người ta không để ý đến cô ta. Bây giờ cô ta lại sắp tới trước mặt lão Vương nhà bọn chị. Cả ngày không phải không bê được than hòn thì là trục cửa rớt xuống rồi, kêu lão Vương đi sửa giúp cô ta. Trong bộ đội không phải có lính cần vụ sao? Không biết tìm người khác sao?”
Lý Lan Tú cũng thở dài, Lâm Uyển Tinh cũng từng tìm lão Phùng nhà bọn họ nhưng chính ủy viên Phùng vị ngại tị hiềm nên đều từ chối hoặc là sắp xếp cho người khác qua.