Chương 299: Dễ viết bao nhiêu
Vừa lại gần nhà ăn đã nghe thấy bên trong hi hi ha ha, thân thiết giống như tụ họp người thân đón tết ở thôn quê, không hề kiểu cách chút nào.
Lâm Tô Diệp: “…” Không phải nói thủ trưởng ở bộ đội rất nghiêm túc hay sao?
Cô nhìn Tiết Minh Dực, đợi già rồi làm thủ trưởng chắc chắn sẽ không hiền hòa như vậy.
Tiết Minh Dực nắm tay cô, ý bảo cô không cần khẩn trương, phỏng chừng là sư trưởng Lục muốn mượn cớ người nhà anh tới triệu tập các đoàn trưởng và tham mưu tới tụ tập ăn cơm.
Quả nhiên anh nhìn thấy Tần Kiến Dân còn có đoàn trưởng ba và đoàn trưởng pháo binh, ngoài ra còn có vài tham mưu, doanh trưởng trực thuộc bộ chỉ huy sư đoàn.
Bà Tiết và cô út cũng ở đây, bọn họ do mấy người Kim Đan tiếp đón, đang vừa nói vừa cười cắn hạt dưa rôm rốp.
Đại Quân đã ngồi bên cạnh tham mưu trưởng hình như đang nói chuyện đánh cờ.
Tiểu Lĩnh thì lại ngồi bên cạnh Lục Chấn Đào, nhìn lão sư trưởng với vẻ mặt tôn sùng, trên tay còn theo bản năng học theo động tác của lão sư trưởng.
Cũng không hề ngại ngùng một chút nào cả.
Toa Toa thì lại như mọc ra từ trong lòng Lục Chấn Đào, một bên sườn mặt phồng lên còn đang ăn kẹo!
Trong tay cô bé cầm mấy cây bút chì màu, đang nhoài người lên bàn không biết vẽ gì.
Nhìn thấy Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp tới, Lục Chấn Đào và tham mưu trưởng lập tức chào hỏi thân thiết kêu hai người nhập tiệc.
Sao Tiết Minh Dực cứ cảm thấy có hơi giống hồng môn yến thế nhỉ?
Không bình thường.
Kim Đan nhanh nhẹn đổi đề tài câu chuyện, lập tức chủ động giới thiệu Lâm Tô Diệp với mọi người.
Ngoại trừ mấy vị thủ trưởng ra mọi người đều tới chào hỏi Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp vội vàng đáp lại sau đó yên lặng ngồi bên cạnh Tiết Minh Dực.
Đoàn trưởng pháo binh cười ha ha bảo: “Thủ trưởng, lúc đầu đoàn trưởng Tiết về quê kết hôn, trở về vẫn chưa mời chúng ta uống rượu, bây giờ vợ cũng tới rồi có phải nên mở tiệc rượu bù không?”
Lục Chấn Đào cũng trêu chọc: “Tối nay bù đi, cho phép các cậu uống rượu.”
Đoàn trưởng ba là lão Trương ngồi bên cạnh bà Tiết và cô út, chủ động chia hạt dưa và lạc trước mặt mình cho vài đồng chí nữ.
Anh ta cười bảo: “Vậy có phải náo động phòng chúng ta cũng bù luôn không?”
Mặt Lâm Tô Diệp soạt cái đỏ bừng.
Tham mưu trưởng là một trưởng giả nho nhã, ông ta mỉm cười bảo: “Mấy người các cậu cả ngày kiếm chuyện.”
Tiết Minh Dực hỏi có chuyện gì lớn cần nói.
Tiểu Lĩnh: “Ha ha, là chuyện của con đó ạ, ông sư trưởng nói muốn làm chủ cho con.”
Lục Chấn Đào nghiêng người xoa mái tóc húi cua gai tay của Tiểu Lĩnh, nói với vẻ đầy yêu mến: “Đứa trẻ này thật sự vừa tinh ranh vừa hoạt bát.”
Tiết Minh Dực hơi nhướn mày, tiểu tử này thật sự cho cậu bé sân khấu lớn bao nhiêu thì cậu bé dám hát xướng to bấy nhiêu, một đứa trẻ nhỏ lại không hề câu nệ một chút nào cả.
Tuy rằng một ngày này Đại Quân đi theo tham mưu trưởng thoạt nhìn cũng không câu nệ và ngại ngùng, nhưng càng thêm trầm ổn và hiểu chuyện hơn ở nhà, biểu cảm trên gương mặt nhỏ tuấn tú cũng càng chín chắn hơn.
Nhưng đứa trẻ Tiểu Lĩnh này vẫn giống con khỉ hoang như ở nhà hoàn toàn không có suy nghĩ ổn trọng và giữ ý một chút trước mặt người ngoài khi rời khỏi nhà, cậu bé biết ông thủ trưởng thích mình.
Khắp khu gia đình đông trẻ con như vậy lại không có một ai giống như Tiểu Lĩnh có thể vừa tới đã lọt vào mắt xanh của lão thủ trưởng, không những không trách cậu bé nghịch ngợm, ngược lại còn không cho phép người khác nói cậu bé, còn khen cậu bé khôn lanh.
Chà, ngoại trừ bé gái ba tuổi như Toa Toa thật sự khiến người già yêu thích, thử hỏi ai lại không thích đứa trẻ xinh đẹp, mềm mại đáng yêu và ngoan ngoãn chứ?
Đặc biệt còn biết vẽ tranh, tuy rằng chỉ biết vẽ dưa lệch.
Lục Chấn Đào nói: “Đoàn trưởng Tiết, cái tên Tiết Bàng Bạc này của nhà các cậu là ai đặt vậy?”
Tiết Minh Dực hơi nhíu mày, lẽ nào có vấn đề?
Tiểu Lĩnh cười khà khà, hỏi: “Ông thủ trưởng, ông cũng cảm thấy rất quá đáng đúng không ạ?”
Lúc Chấn Đào hơi gật đầu: “Cái tên khó viết như vậy quả thật có hơi làm khó người ta.”
Tiểu Lĩnh phụ họa: “Ông ơi, ông nói xem cháu tên là Tiết Vân cũng được mà, dễ viết bao nhiêu.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Bà Tiết vừa cắn hạt dưa vừa cười bảo: “Ôi chao thủ trưởng, ông cũng không biết đâu, cái tên này là ông nhà chúng tôi và con dâu đặt. Con dâu kêu ông cụ đi tới đại đội tìm kế toán có học vấn hỏi thử có tên gì hay không. Kế toán đó của chúng tôi thích đọc sách của lãnh tụ, thuận tay mở ra đọc cho ông cụ nhà chúng tôi hai cái tên.”
Mọi người cảm thấy rất thú vị, ý bảo bà ta nói tiếp.