Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300. Chụp Ảnh

Chương 300. Chụp ảnh Chương 300. Chụp ảnh

Chương 300: Chụp ảnh

Bà Tiết vốn còn hơi ngại ngùng và thẹn thùng nhưng bây giờ cũng không đếm xỉa gì nữa, dù sao thủ trưởng người ta cũng không ra vẻ gì cả mà giống như bí thư công xã ở nông thôn cùng làm việc với các xã viên.

Bà ta nói tiếp: “Tên đầu tiên đọc là Xuân gì Tuyết ấy, ông cụ vừa nghe thấy không hợp, con gái út đã tên là Minh Xuân rồi, chúng tôi còn họ Tiết nữa nên đổi một cái khác. Cái thứ hai thì sao, anh ta vừa đọc ông nhà chúng tôi đã vừa ý ngay, dù thế nào cũng phải đọc thuộc rồi về nhà học với con dâu. Hai cha con này ăn nhịp với nhau, đặt tên cho đứa lớn là Đại Quân tên thật là Viễn Chinh, đứa nhỏ tên là Tiểu Lĩnh tên thật là Bàng Bạc.”

Tiểu Lĩnh kháng nghị: “Vậy sao không cho cháu trai lớn tên Đại Hồng tên thật là Tiết Vạn Sông, cháu tên Tiểu Quân tên thật là Tiết Nghìn Núi đi, như vậy không phải tốt hơn sao ạ? Dễ đọc dễ nghe dễ viết!”

Mấy người có trình độ văn hóa thấp lập tức lớn tiếng kêu hay, rất thích ồn ào.

Tham mưu trưởng có trình độ văn hóa cao mới cười bảo: “Các người đó, chỉ sợ không loạn.”

Tiểu Lĩnh: “Bác tham mưu trưởng, bác nói xem bài thơ này có vài câu lận, tại sao không cho cháu tên Núi Nhỏ, Tiết Mây hay Tiết Núi gì đó ạ?”

Tham mưu trưởng cười đáp: “Cái tên Tiết Bàng Bạc này vừa nghe đã thấy khí phách, giống người có triển vọng. Cháu nghe xem tên của sư trưởng Lục của các cháu là Lục Chấn Đào, nếu như ông ấy tên là Lục Đào Nhỏ, Lục Sông Nhỏ, cháu cảm thấy còn giống một sư trưởng không?”

Lục Chấn Đào: “Thật ra tôi vẫn thích gọi Lục Tam Thủy hơn, ký tên lên mệnh lệnh bớt việc bao nhiêu, ha ha.”

Tiểu Lĩnh vô cùng có đồng minh, cậu bé quá thích ông sư trưởng rồi.

Cái tên Tiết Bàng Bạc này sáp lại với nhau thật sự làm khó cậu bé chết mất, thật quá khó viết.

Nếu thật sự không được vậy gọi là Tiết Hai Đá cũng được mà.

Lâm Tô Diệp thấy Tiểu Lĩnh tuy cười đùa tí tửng nhưng lại vô cùng khao khát đổi cái tên khó viết đó, thậm chí còn không ngại lấy lòng lão thủ trưởng giúp mình ra mặt, nếu như không đổi cái dễ viết hơn hình như cũng không yên được đâu.

Cô mới cười bảo: “Hay là nhờ ông thủ trưởng giúp con đặt cái tên mới đi.”

Lục Chấn Đào cười ha ha đáp: “Các người coi trọng lão già tôi rồi, ông cụ tôi vui vẻ nhưng chuyện đặt tên này vẫn phải để người có văn hóa.” Ông ta nhường cho tham mưu trưởng giúp.

Tiểu Lĩnh lập tức chân chó đi qua nịnh nọt tham mưu trưởng: “Bác ơi, bác lớn lên đẹp trai như vậy, học vấn lại lợi hại, chắc chắn có thể đặt cho cháu cái tên hay.”

Đầu tiên phải dễ viết.

Cậu bé xếp hàng hai, Đại Quân là Tiết Đại, cậu bé là Tiết Nhị, cũng rất được đấy chứ.

Tham mưu trưởng tiếp nhận sự nóng bỏng trong ánh mắt của cậu bé mới nở nụ cười, không nhịn được mà xoa mái đầu gai tay của Tiểu Lĩnh. Ông ta thích đứa trẻ trầm ổn hiếu học như Đại Quân nhưng đứa trẻ giống như Tiểu Lĩnh cũng thật sự khiến người yêu mến, cái miệng nhỏ ngọt ngào này cứ như đường mật vậy.

Ông ta im lặng một giây rồi cười bảo: “Tiết Vân Lĩnh thế nào?”

Anh lớn là Tiết Viễn Chinh, em hai tên là Tiết Vân Lĩnh.

Tiểu Lĩnh ra sức vỗ tay bôm bốp: “Bác ơi bác lợi hại quá, cái tên này thật sự quá dễ nghe!”

Lĩnh thì cậu bé viết quen rồi nên rất dễ viết, Vân thì quá đơn giản.

Tham mưu trưởng cười ha ha, mọi người cũng nói hay.

Lục Chấn Đào nhìn cha dưa lệch mà Toa Toa vẽ, hỏi: “Con gái út đã đặt tên chưa?”

Lâm Tô Diệp nói vẫn chưa, thuận tiện mời tham mưu trưởng đặt tên giùm.

Tham mưu trưởng cười đáp: “Không bằng gọi là Khai Nhan đi, Tiết Khai Nhan.”

Mọi người đều khen hay.

Lục Chấn Đào phất tay: “Ôi, đợi đã, cái này không đúng.”

Mọi người đều nhìn ông ta, có chỗ nào không đúng?

Lục Chấn Đào: “Ông nhìn đi, trong này có bốn câu, mỗi câu một đứa trẻ, Toa Toa là câu thứ ba mà ông lại dùng câu thứ tư này, khi ấy đứa thứ tư lấy tên đâu ra mà đặt?”

Tiểu Lĩnh cười đáp: “Ông ơi, bé tứ tên cúng cơm là Núi Nhỏ, tên thật là Tiết Vân Noãn đi ạ, em ấy có thể đổi với chị mình, không sao, Toa Toa không nhỏ nhen đâu ạ.”

Lục Chấn Đào cười ha ha, bảo: “Đứa trẻ nhà cháu thật tinh ranh.”

Bà Tiết vui đến mức chỉ hận không thể lấy trà thay rượu, kính khắp bàn mời các lãnh đạo. Lần này tới thăm người thân, con dâu mang thai đứa thứ tư, năm sau có thể sinh, Minh Xuân tìm được một đối tượng. Ôi chao, vừa nghĩ đã thấy vui rồi.

Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực đưa mắt nhìn nhau thấy trong mắt anh giấu ý cười nhưng không có một chút mất mác nào cả mới yên tâm hơn.

Tiểu Thẩm giơ máy ảnh qua, chụp vài tấm ảnh kỷ niệm cho mọi người.

Bình Luận (0)
Comment