Chương 301: Nhìn trúng là ra tay ngay
Lúc dùng cơm tối Lâm Tô Diệp không thiếu phải rót rượu cho các thủ trưởng và kính rượu, nhưng cô không uống một hớp nào cả, toàn bộ vào bụng Tiết Minh Dực hết.
Tuy rằng anh không nói nhiều, thường ngày cũng không thích uống rượu nhưng tửu lượng không nhỏ.
Chính ủy viên Phùng thân là cộng sự của Tiết Minh Dực cũng khó tránh khỏi phải uống vài chén thay anh.
Tần Kiến Dân thân là bạn xấu lại chủ động rót hai chén, mạnh mẽ thể hiện sự ngưỡng mộ và ghen tỵ của mình.
Đoàn trưởng ba giữa tiệc chạy qua mời bà Tiết và Tiết Minh Xuân, không nhịn được mà khen: “Đồng chí Tiết Minh Xuân, sức em thật lớn.”
Buổi chiều lúc đoàn trưởng ba đi tới đội cảnh vệ trực thuộc bộ chỉ huy sư đoàn tìm người tiến hành đấu võ đơn, vừa vặn lại nhìn thấy một đồng chí nữ đang ở đó đánh nhau với mấy người lính. Điều khiến anh ta kinh ngạc là tuy đồng chí nữ đó chỉ biết quật ngã đơn giản, đấu võ đơn giản nhưng sức rất lớn, mấy chiến sĩ lại không phải đối thủ của cô.
Điều này cũng khiến người cảm thấy hứng thú.
Anh ta đi lên so tài với cô ấy.
Mới đầu anh ta còn sợ đả thương cô ấy, kết quả vừa ra tay đã phát hiện ra không có chuyện như vậy.
Cô gái này quá tàn nhẫn, thật sự nhanh chuẩn lực còn lớn.
Nếu không phải đoàn trưởng ba ỷ vào kỹ thuật thành thạo, kinh nghiệm đầy mình thì có khả năng thật sự đã bại bởi cô ấy rồi.
Nếu như kêu cô ấy tới huấn luyện vài tháng ở bộ đội chuyên ngành, có khả năng anh ta thật sự không phải đối thủ.
Đoàn trưởng ba lập tức nổi lên hứng thú sâu đậm với cô ấy, rất muốn giữ cô ấy ở lại bộ đội, vừa hỏi hóa ra lại là em gái ruột của Tiết Minh Dực.
Chẳng trách!
Anh ta lập tức lại sinh ra suy nghĩ khác, vợ anh ta đã qua đời năm ngoái, trong nhà còn có bốn đứa con, người khác vẫn luôn giới thiệu đối tượng tái hôn cho anh ta để giải quyết vấn đề ổn định gia đình, nhưng anh ta vì bận rộn công việc mà không để tâm đến người thân, chuyện này cũng chậm trễ mãi.
Bây giờ nhìn thấy Tiết Minh Xuân đột nhiên anh ta nhận định là cô ấy, khỏi cần xem mắt, chính là cô ấy.
Anh ta nhìn bộ dáng mười tám mười chín tuổi của Tiết Minh Xuân, lớn lên mạnh mẽ, thật sự là ứng cử viên đối tượng mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
Người vợ đầu tiên là trong nhà làm chủ chứ không phải tự mình chọn, người thứ hai mình nên chọn người mà mình thích.
Đương nhiên tuy anh ta uống đến đầu óc nóng lên nhưng cũng không trực tiếp hỏi Tiết Minh Xuân người ta có thể gả cho mình hay không, ít nhất phải tìm một người trung gian giúp anh ta hỏi.
Vốn dĩ anh ta muốn tìm Tiết Minh Dực nhưng con người Tiểu Tiết này quá nghiêm túc, chưa bao giờ nói chuyện ngoài công việc với người khác. Nếu nói với Tiết Minh Dực “Tiểu Tiết, tôi nhìn trúng em gái cậu, có thể làm thông gia không?” Phỏng chừng Tiết Minh Dực sẽ sa sầm mặt mũi.
Mời tham mưu trưởng giúp?
Con người tham mưu trưởng này nho nhã ôn hòa nhưng lại rất ít can thiệp vào chuyện riêng của người khác, kêu ông ta làm mai xác suất thành công không cao.
Mời chính ủy viên Phùng? Kêu chính ủy viên Phùng nói với Tiết Minh Dực trước, sau đó thăm dò ý của mẹ Tiết một chút? Cuối cùng lại kêu mẹ ruột hỏi ý của con gái?
Ngược lại anh ta muốn ủy thác người hỏi Lâm Tô Diệp, chỉ là ánh mắt của cô vợ trẻ vẫn luôn ở trên người người nhà mình chứ chưa từng đối diện với anh ta, anh ta cũng ngại.
Cuối cùng anh ta chọn Tần Kiến Dân.
Quan hệ giữa Tần Kiến Dân và Tiểu Tiết tốt, cũng thân thiết với người nhà, nhìn anh ta và mẹ Tiết thân thiết như thế, chỉ thiếu điều gọi mẹ, làm con nuôi thôi.
Anh ta bưng một chén rượu qua ôm vai Tần Kiến Dân: “Lão đệ, anh trai nhờ cậu một việc.”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Đoàn trưởng Trương có lời cứ việc nói.”
Đoàn trưởng ba ý bảo đi qua một bên nói chuyện, sau đó nói ý tứ nhìn trúng Tiết Minh Xuân cho Tần Kiến Dân nghe.
Tần Kiến Dân nhìn anh ta với vẻ khó tin: “Không phải chứ, tôi nói này đoàn trưởng Trương, ngươi ta mới tới… có một ngày như vậy mà anh đã nhìn trúng rồi sao?”
Thế này cũng quá… không làm người rồi!
Đoàn trưởng ba cười đáp: “Đàn ông hỏi vợ, nhìn trúng là ra tay ngay, nào có gì không đúng?”
Tần Kiến Dân: “Đoàn trưởng Trương, không phải tôi hắt nước lạnh vào anh đâu nhưng đồng chí Tiết Minh Xuân người ta có khả năng sẽ không đồng ý.”
Đoàn trưởng ba hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Tại sao lại không đồng ý? Tôi…” Anh ta vỗ ngực, uống có hơi nhiều rồi: “Tuấn tú lịch sự, mới bốn mươi hai đã là đoàn trưởng, lẽ nào không xứng sao?”