Chương 302: Chúng ta hỏi thử vợ lão Tiết
Hiển nhiên Tần Kiến Dân sẽ không nói thẳng, đoàn trưởng ba đã hơn bốn mươi, qua hai năm nữa sẽ phải chuyển ngành, chuyển ngành tốt hơn xuất ngũ nhưng đi tới nơi khác sẽ phải giáng hai cấp bậc. Đến khi đó tới mấy bộ ngành như viện kiểm sát, tòa án, đồn cảnh sát cũng chỉ có thể làm cán bộ nhỏ cấp cơ sở, còn phải là chức phó chứ chính chính đều không vớt được.
Tại sao? Vì anh không có năng lực nghiệp vụ, anh không quen nghiệp vụ ở địa phương, không quen nghiệp vụ của người ta, chỉ có thể làm chức phó học lại.
Thật ra chỉ là cho một nghề dưỡng già mà thôi.
Còn nữa anh đã ngoài bốn mươi mà con gái lớn người ta còn chưa đến hai mươi, anh lại không biết xấu hổ kêu người ta đi làm mẹ kế của con anh?
Mẹ ruột người ta, anh trai và chị dâu cũng không đồng ý.
Tần Kiến Dân nhỏ giọng bảo: “Đoàn trưởng ba, tôi khuyên anh đừng nhắc tới nữa.”
Đoàn trưởng ba lại không phục, tại sao không nhắc, mình vất vả lắm mới động lòng một lần, chủ động nhìn trúng một cô gái, bỏ qua rồi có khả năng sẽ phải hối hận cả đời.
Anh ta cười đáp: “Cậu không giúp anh em vậy anh em đi tìm người khác nói.”
Anh ta định đi tìm tham mưu Vương giúp.
Tần Kiến Dân kéo anh ta lại: “Đoàn trưởng Trương, anh uống nhiều rồi, tôi đưa anh về nhé.”
Đoàn trưởng ba không vui: “Tôi nói này Kiến Dân, có phải cậu cũng nhìn trúng người ta rồi không?”
Tần Kiến Dân đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Đoàn trưởng Trương, vừa mới quen thôi, nói có nhìn trúng hay không quá không tôn trọng người rồi.”
Đoàn trưởng ba mượn men rượu: “Vừa gặp đã yêu sao lại thành không tôn trọng người?”
Tần Kiến Dân nhìn Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp ở bên đó.
Tiết Minh Dực đón con gái từ trong lòng sư trưởng Lục qua, Toa Toa tặng tranh ông dưa lệch cho sư trưởng Lục.
Sư trưởng Lục rất vui vẻ: “Ông về sẽ dán lại treo lên.”
Toa Toa: “Cảm ơn.”
Tần Kiến Dân thu lại tầm nhìn: “Như vậy đi, chúng ta hỏi thử vợ lão Tiết.”
Đoàn trưởng ba: “Đúng, hỏi thử vợ lão Tiết đi, mới đầu tôi đã nghĩ như vậy nhưng không phải vì ngại sao, nghĩ đám đàn ông không giúp được vậy tôi đi tìm người nhà của tham mưu Vương nói hộ.”
Tần Kiến Dân không ngờ ngày đầu tiên anh ta đã làm ầm lên thế rồi, đến khi đó Tiết Minh Dực chắc chắn sẽ nổi giận, anh ta kéo cánh tay của đoàn trưởng ba đi về phía hai vợ chồng Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực: “Không uống nữa.”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Lão Tiết, chúng tôi nói với em dâu vài câu.”
Tiết Minh Dực lập tức cảnh giác, không phải muốn nói xấu anh đấy chứ, anh tự động ngồi thẳng người đậy, ai biết bọn họ có gây chuyện hay không?
Lâm Tô Diệp ý bảo không sao, kêu Tiết Minh Dực bế Toa Toa đi qua chỗ bà nội nói chuyện, còn cô đi qua nói chuyện với Tần Kiến Dân và đoàn trưởng ba.
Cô tỏ vẻ cảm ơn trước.
Đoàn trưởng ba nhìn bộ dáng nói chuyện khách sáo của cô, cười bảo: “Em dâu, đều nói em không có văn hóa nhưng thế này cũng không giống người không có văn hóa.”
Lâm Tô Diệp: “Ồ, không sợ các anh chê cười, em sợ kéo chân cha sắp nhỏ nên đi học cùng với lũ trẻ.”
Đoàn trưởng ba vừa nghe đã lập tức kính trọng hẳn lên, bản thân anh ta không thích học hành cũng không có văn hóa gì, sau khi vào bộ đội không thể không học, bây giờ bài học văn hóa anh ta cũng không ổn, đều dựa vào chính ủy viên hết.
Anh ta cúi chào Lâm Tô Diệp, vẻ mặt nghiêm túc: “Em dâu, anh muốn mời em giúp một việc.”
Lâm Tô Diệp bối rối đáp: “Em vừa tới ngày đầu tiên, có chuyện gì có thể giúp.”
Cô nhìn Tần Kiến Dân, Tần Kiến Dân nhún vai với vẻ bất đắc dĩ, khóe miệng nhếch về phía Tiết Minh Xuân.
Lâm Tô Diệp lập tức hiểu ra, hóa ra đoàn trưởng ba nhìn trúng cô út.
Không đúng, đoàn trưởng ba nhìn cũng phải bốn mươi mấy rồi, cô út bọn họ còn chưa đến hai mươi, anh…
Lâm Tô Diệp nhíu đôi mày thanh tú lại, có hơi không vui nhưng vẫn không lộ ra ngoài mặt, mà cười bảo: “Đoàn trưởng ba muốn giới thiệu đối tượng cho cô út nhà bọn em sao? Ha ha, vậy đương nhiên tốt rồi.”
Tần Kiến Dân: ? Không hiểu ý của anh hả? Anh ta lại liếc mắt ra hiệu với Lâm Tô Diệp.
Đoàn trưởng ba lạp tức mặt mày hớn hở, tốt? Ha ha, anh ta đã nói mà, đây là nhân duyên mà trời đất tạo nên.
Anh ta cười bảo: “Em dâu, anh…”
Lâm Tô Diệp lại mang bộ dáng còn kích động và vui vẻ hơn anh ta, đè thấp giọng nói: “Cảm ơn đoàn trưởng ba, vậy em cũng phải từ từ nói trước điều kiện của bọn em đã.”