Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303. Tìm Hổ Cái Thì Có

Chương 303. Tìm hổ cái thì có Chương 303. Tìm hổ cái thì có

Chương 303: Tìm hổ cái thì có

Cô hơi dừng một chút, giành trước nói với đoàn trưởng ba: “Cô út nhà bọn em năm nay tính cả tuổi mụ là mười chín tuổi, lớn lên xinh đẹp, sức lớn, một ngày có thể kiếm hơn mười công điểm. Bọn em muốn tìm một thanh niên tốt tuổi tác tương đương với con bé. Khoảng từ mười chín đến hai mươi lăm, đương nhiên, nếu rất ưu tú có thể thích hợp mở rộng độ tuổi, nhưng tuyệt đối không thể tái hôn. Ngoài ra, chồng tương lai của cô út nhà bọn em phải có văn hóa, tuyệt đối không thể là loại thô kệch, cũng không thể nóng tính, còn phải quan tâm và biết thương người.”

Cô nhìn sắc mặt của đoàn trưởng ba càng ngày càng khó coi, mới cười bảo tiếp: “Các anh đừng cho rằng em yêu cầu cao đối với đàn ông, em chỉ đang bảo vệ đàn ông thôi. Nếu như tính cách không tốt, không biết thương người, vậy cô út nhà bọn em vừa nổi nóng sẽ đánh một trận… anh nói xem, người chồng đó có thể chịu được không?”

Lần này Tần Kiến Dân cũng mang vẻ mặt sợ hãi.

Đây là tìm đối tượng sao? Đây là tìm hổ cái thì có.

Phụ nữ nhà họ Tiết thật sự người nào cũng đáng sợ, vẫn là bà cụ ôn hòa và dịu dàng hơn một chút.

Lâm Tô Diệp nói xong như vậy, đoàn trưởng ba vẫn có hơi không cam lòng, nghĩ cô chỉ là chị dâu làm sao có thể can thiệp vào hôn nhân của cô út? Chỉ cần Tiết Minh Xuân đồng ý, cô có phản đối cũng không được.

Tuy rằng tính cách của Lâm Tô Diệp mềm mại, giọng nói ngọt ngào nghe qua yểu điệu, nhưng bây giờ cô vì thay đổi tương lai của người nhà đã dần dần tạo ra sự sắc bén và châm chích của mình.

Cô cười bảo: “Đoàn trưởng ba, thanh niên mà anh giới thiệu cho cô út nhà bọn em, điều kiện thế nào?”

Ngược lại tôi muốn xem anh có không biết xấu hổ nói là mình không?

Đoàn trưởng ba lập tức nghẹn họng, cho dù anh ta cảm thấy điều kiện của mình rất tốt, nhưng lúc này bị một đôi mắt đẹp trong veo ngậm cười đó của Lâm Tô Diệp nhìn chăm chú đột nhiên lại không chắc lắm.

Độ tuổi của mình quả thật có hơi lớn.

Anh ta có hơi ngại ngùng, gãi đầu đáp: “Vậy, vậy chắc chắn không tốt được như em dâu nói rồi.”

Lâm Tô Diệp cười rất chân thành: “Vẫn phải cảm ơn đoàn trưởng Trương nhiều vì đã giúp đỡ nhiệt tình như vậy, anh đúng thật là một người tốt.”

Tần Kiến Dân: … Sao mình cứ cảm thấy vợ lão Tiết rất nhiều mưu kế thế nhỉ?

Tám rưỡi, mọi người tan tiệc.

Lão sư trưởng muốn về nghỉ ngơi, tham mưu trưởng vẫn còn chút công việc cần đi xử lý. Những người khác người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, xử lý công việc thì xử lý công việc.

Tiết Minh Dực hiếm khi nhàn rỗi, một ngày không cần làm việc có thể ở bên người nhà.

Bọn họ tới ký túc xá của Tần Kiến Dân vì bà Tiết ở nơi này, mọi người thường đều lấy chỗ ở của trưởng bối làm trung tâm.

Hiển nhiên Tần Kiến Dân cũng theo tới góp vui.

Anh ta phát hiện ra đôi giày to da bóng lộn của mình đã được cọ rồi, thật sự rất ngại!

Anh ta biết bà Tiết cọ giày mới vội vàng cảm ơn: “Mẹ, có phải chân con thối làm mẹ ngạt thở không?”

Phải, mẹ cũng gọi luôn rồi.

Bà Tiết tự động hiểu là anh ta gọi mẹ nuôi, đứa trẻ này cũng thật đáng thương, không có cha mẹ, ngay cả người lo chuyện cưới vợ cho cũng không có.

Bà ta mới là người ngại ngùng, đôi giày đó bị Toa Toa tè vào, buổi trưa khi về nghỉ ngơi bà ta đã có đáp án.

Buổi trưa Toa Toa ngủ trưa, nửa chừng lại bỏ dậy tìm bô đêm xuy xuy, bà Tiết vừa nhìn còn có gì không hiểu nữa?

Tiểu Lĩnh vừa vào cửa đã lớn tiếng tuyên bố: “Sau này con tên là Tiết Vân Lĩnh chứ không phải Tiết Bàng Bạc nữa, ông thủ trưởng đã đóng dấu, mọi người cũng phải nhớ đó nha, không thể gọi sai, ai gọi sai phạt người đó một hào.”

Cậu bé nói xong còn nhìn Lâm Tô Diệp.

Người nhà mình ngoại trừ Lâm Tô Diệp nóng tính sẽ gọi tên thật của cậu bé ra thì những người khác đều gọi biệt danh.

Bà Tiết toàn gọi bé ngoan, cháu ngoan, gọi tên cũng ít.

Toa Toa ngồi trong lòng cha ngủ gật nghe thấy hào, vừa nghĩ đến có thể kiếm tiền cho mẹ lập tức xốc lại tinh thần, trừng mắt gọi với giọng non nớt: “Tiết Bàng Bạc!”

Tiểu Lĩnh: “!”

Cậu bé nhảy tới cắn vào chân nhỏ của Toa Toa: “Em cố tình đối nghịch với anh đúng không?”

Toa Toa duỗi bàn tay nhỏ, đòi cậu bé một hào.

Tiểu Lĩnh: “Anh mới cáu đây này, em phạm quy còn đòi anh tiền, là phạt một hào chứ không phải thưởng một hào.”

Toa Toa ngáp một cái: “Ngốc ngốc.”

Dựa vào lòng cha lập tức ngủ ngay.

Cho tiền? Không tồn tại.

Lâm Tô Diệp kêu Tiết Minh Dực và cô út nói chuyện với Tần Kiến Dân một lúc, còn cô kéo bà Tiết đi nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment