Chương 304: Đi lính
Lâm Tô Diệp và bà Tiết vừa ra ngoài, Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đã mắt to trừng mắt to, cô út cũng dựa lên giường ngủ gật, Đại Quân thì lại lấy quân cờ nhỏ tự chế và bàn cờ giấy từ trong cặp sách của mình ra, ngồi ở đó suy nghĩ về ván cờ chơi với tham mưu trưởng.
Bàn về kỳ nghệ đánh cờ vẫn là trí thức Cố hiểu hơn một chút, nhưng tham mưu trưởng giỏi mưu lược binh pháp, trong ván cờ này chứa sát khí, sức sống còn ào ạt hơn cả trí thức Cố.
Bọn họ có hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau.
Trí thức Cố ôn hòa nhã nhặn, tiến lùi có chừng mực, tham mưu trưởng lại sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, tuy rằng là thủ trưởng nho nhã nhưng lại rất bốc đồng.
Dù sao Đại Quân cũng còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm, kiến thức và học thức có hạn, vẫn chưa thể lý giải rất tốt và thông hiểu đạo lý mà đầu tiên phải mô phỏng.
Nhưng cho dù nói thế nào thì trí thức Cố và tham mưu trưởng đã trở thành một phần trải nghiệm của cậu bé, trong vô hình đã vén cao trình độ và nhận thức của cậu bé hơn.
Tiểu Lĩnh thấy cha và cha nuôi ở đó không nói chuyện, cậu bé cũng không thể chịu nổi bầu không khí yên tĩnh như vậy!
Cậu bé lập tức đảm đương trọng trách của một thiện nghệ nhỏ khuấy động bầu không khí, chỉ vài ba lời đã chọc cho Tần Kiến Dân cười ha ha.
Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, chúng ta là anh kém kết nghĩa đi, cậu không đồng ý cũng không được, tôi trực tiếp bái mẹ nuôi.”
Tiểu Lĩnh: “Bái với con đi, chúng ta cắm cỏ lên đất làm hương gì đó.”
Tần Kiến Dân rất kích động: “Là đắp đất làm lư, cắm cỏ làm hương.”
Tiểu Lĩnh: “Đúng đúng, năm mới bọn họ hát ba anh em kết nghĩa vườn đào, sau đó con quên mất.”
Hai người mới đầu thì chú Tần, sau đó là anh Tần, sau nữa là cha Tần, cha ruột cha nuôi, lúc này lại muốn kết nghĩa.
Tiết Minh Dực: “…” Anh biết Tần Kiến Dân không quy củ nhưng cũng không ngờ lại không quy củ đến thế.
Anh ở bên cạnh bế con gái, tuy rằng cô bé ngủ rồi cũng không đặt xuống, dù sao cũng không mệt nên vẫn bằng lòng bế như vậy.
Bái kết nghĩa xong, Tiểu Lĩnh còn nói: “Đại ca, hai chúng ta nói riêng với nhau thôi, còn nói với người khác cha vẫn là cha nuôi của con.”
Tần Kiến Dân cười đáp: “”Được.”
Tiểu Lĩnh: “Đại ca, chi phí sinh hoạt gì đó của tiểu đệ?”
Tần Kiến Dân lập tức móc hai đồng tiền nhét cho cậu bé: “Tất cả cứ tiêu lên người đại ca.”
Tiểu Lĩnh chân chó nhận ngay, cười khà khà: “Cảm ơn đại ca!”
Tiết Minh Dực: “!”
Vợ anh đi đâu rồi, có người quản hai cái thứ hàng này không.
Lâm Tô Diệp còn đang dặn dò bà Tiết: “Mẹ, Minh Xuân ưu tú bắt mắt như vậy có bao nhiêu người nhìn trúng, mẹ đừng bất cẩn đồng ý lung tung nhé!”
Ở nông thôn mọi người đều biết đầu óc của Tiết Minh Xuân hơi có vấn đề, thi thoảng sẽ phát bệnh, cho nên không có người nào tùy tiện tới cửa cầu hôn.
Lúc này đến bộ đội mọi người cũng không biết, chỉ thấy cô gái này cao hơn một mét bảy, lớn lên xinh đẹp hiên ngang, cho dù làm gì cũng là một tay cừ khôi, nói thật không có thanh niên độc thân nào không động lòng.
Vẻ đẹp của cô út và vẻ đẹp của Lâm Tô Diệp là hai tột cùng, cho dù là loại nào cũng được phần lớn người yêu thích.
Dù sao ai có bản lĩnh thông thiên đó, còn có thể bày cả hai người này ra trước mặt mình nói bạn chọn người nào?
Bà Tiết vui vẻ bảo: “”Có người giới thiệu đối tượng cho Minh Xuân sao?”
Lâm Tô Diệp: “Con từ chối rồi, hơn bốn mươi tuổi, tái hôn, có vài đứa con lận.”
Bà Tiết lập tức mất hứng thú: “Vậy không được, Minh Xuân làm mẹ kế của người ta nếu như gặp phải đứa trẻ ngỗ nghịch, vả một cái đánh lật hàm người ta mất.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Không phải, sao góc độ của mẹ lại vi diệu như vậy? Lẽ nào không phải vì tái hôn mà con gái mình chịu thiệt thòi sao? Sao còn sợ đánh lật hàm con người ta?
Bà Tiết: “Cái đó, vợ Minh Dực, cô cũng để tâm một chút, nói chuyện với mấy người nhà đó xem có thanh niên nào trẻ tuổi có tương lai không, lớn lên đoan chính còn chưa kết hôn, phối với Minh Xuân cũng vừa vặn.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, nói thật, con không muốn cho Minh Xuân tìm người đi lính.”
Mình tìm người đi lính, mùi vị thế nào thì mình biết.
Bà Tiết hiểu ý của cô nhưng lại có suy nghĩ khác cô: “Làm lính tốt mà, giống như Minh Dực thôi, nếu như là đàn ông bình thường ngày nào cũng ở nhà chung với Minh Xuân, khó tránh khỏi sẽ đánh nhau.”