Chương 305: Làm mai
Chủ yếu là con gái hơi có vấn đề, chồng thi thoảng về nhà cũng không biết, nhưng nếu như ngày nào cũng ở chung chắc chắn sẽ biết, lỡ như lại có chuyện gì thì sao? Bà già bà ta ít kiến thức, chỉ muốn xuất phát từ chỗ có lợi cho nhà mình nhất.
Suy nghĩ của Lâm Tô Diệp hiển nhiên khác với của bà ta, muốn tìm một người có chút văn hóa, dịu dàng quan tâm vợ, đàn ông có thể làm giáo viên hoặc là làm cái khác, không thể làm việc đến vậy thì cũng không sao, dù sao cô út cũng siêng làm.
Đương nhiên với tình trạng của cô út, Lâm Tô Diệp cảm thấy đến khi đó nói cho bên nam biết để người ta tự mình chọn, nếu như giấu diếm đến khi ấy biết được ngược lại không tốt, sẽ náo đến khó coi bao nhiêu?
Mẹ chồng con dâu không bàn bạc đi đến thống nhất nhưng vẫn hòa hợp, dù sao Minh Xuân tìm đối tượng cả hai người họ đều quan tâm.
Về phòng, chỉ thấy hai anh em kết nghĩa Tần Kiến Dân và Tiểu Lĩnh này đã diễn đến Quốc Cộng hợp tác rồi lại cắt đứt, đang diễn đến đoạn huynh đệ tình thâm, Tần Kiến Dân kêu Tiểu Lĩnh đi trước, Tiểu Lĩnh lại nói muốn chết thì cùng chết chung.
Cuối cùng Tần Kiến Dân ngã xuống không dậy nổi, Tiểu Lĩnh cũng móc hai đồng tiền ra giơ lên cho Tiết Minh Dực, nói một cách gian nan: “Tam…” Nhìn vẻ mặt đen thui của Tiết Minh Dực, cuối cùng cũng không dám gọi tam đệ: “Cha, đây là… phí đoàn của con… giao cho…”
Lâm Tô Diệp: “…”
Có phải Tần Kiến Dân… hơi ấu trĩ quá rồi không? Anh ta cũng ba mươi rồi cơ mà?
Anh ta lại có thể chơi với một Tiểu Lĩnh tám tuổi, rốt cuộc anh ta bao nhiêu?
Cô liếc mắt nhìn Tiết Minh Dực, Tiết Minh Dực lại đặt con gái vào trong ổ chăn kêu mọi người đi nghỉ ngơi sớm.
Bà Tiết ở phía sau không lên tiếng siết nắm tay cổ vũ, hy vọng đứa thứ tư mau ra, đến khi đó trong nhà càng náo nhiệt hơn. Có đứa thứ tư rồi, con dâu không có sức cả ngày nhìn chằm chằm vào hai đứa cháu lớn nữa, bé ngoan của bà ta cũng không cần ăn đòn.
Bà Tiết nằm xuống nói với cô út: “Minh Xuân, con nói với mẹ xem con muốn tìm đối tượng thế nào?”
Cô út cởi quần áo chui vào trong chăn, hỏi: “Đối tượng gì ạ?”
Bà Tiết: “Con lại giả ngốc với mẹ có phải không? Chính là trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chị dâu con tìm anh con, con tìm người thế nào?”
Cô út cười đáp: “Tìm người chịu đòn?”
Bà Tiết: “Đứa con gái ngỗ nghịch nhà con, con xem Tiểu Lĩnh thật giống con!”
Chịu đòn, mẹ thấy con thiếu đòn thì có.
Nhìn bà ấy lại định lẩm bẩm, cô út đã tập mãi thành quen, tự động che kín nằm xuống ngủ ngay, không có một chút phiền lòng nào cả.
Bà Tiết: …Đứa con gái này thật đáng giận.
Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực về ký túc xá.
Ký túc xá của Tiết Minh Dực ở đằng trước, khi đi qua một phòng trong ký túc xá truyền tới tiếng ngáy rung trời của một người.
Lâm Tô Diệp: “Thế này cũng vang quá rồi.”
Tiết Minh Dực: “Là đoàn trưởng ba.”
Lâm Tô Diệp: “…” Cũng may không đồng ý, tiếng ngáy vang như vậy chắc chắn sẽ bị cô út ném ra ngoài.
Vừa vào phòng, cô đã rơi vào cái ôm rắn chắc của Tiết Minh Dực.
Lâm Tô Diệp thấp giọng nói: “Anh nhẹ chút, hôm nay em đi tới nhà tắm tắm rửa còn bị vây xem.”
Hôm nay cô đi tắm gặp hai người phụ nữ cũng qua đó tắm rửa. Hai người phụ nữ này khen không ngớt làn da trắng như tuyết của cô, rất nhiệt tình nói muốn chà lưng cho cô, còn sợ chà hỏng cô.
Đương nhiên, dấu vết tối qua Tiết Minh Dực để lại cũng không có cách nào che giấu, cô chỉ có thể tìm cái cớ nói da mình đặc thù, đụng chút là có dấu.
Cũng may hai người phụ nữ đó rất quan tâm, một người lập tức chứng minh mình cũng thế, không biết khi nào trên chân đã có một vết bầm.
Giọng nói của Tiết Minh Dực khàn và trầm thấp như đang áp chế đó, anh ôm cô lên: “Vậy được, em tới đi…”
Lâm Tô Diệp còn muốn nói chuyện của cô út với anh nhưng lại không nói được gì nữa.
Ngày hôm sau, Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đều phải về bộ chỉ huy đoàn. Ở đây càng hẻo lánh hơn, hơn nữa cũng không náo nhiệt như bộ chỉ huy sư đoàn nên Tiết Minh Dực không dẫn người nhà theo.
Lâm Tô Diệp bị kèn bugle đánh thức như cũ.
Cô vừa dậy đã thấy Lưu Phụng Mai xuất hiện ngoài cửa sổ đang vẫy tay với cô.
Lâm Tô Diệp vội vàng đẩy cửa sổ ra: “Chị dâu?”
Lưu Phụng Mai vô cùng thần bí: “Em gái, hôm nay đi cho heo ăn với chị không?”
Trực giác của Lâm Tô Diệp nói cô ta muốn nói chuyện gì đó với mình, bằng không sẽ không thần bí như thế, lẽ nào muốn giúp đoàn trưởng ba làm mai?
Chắc hẳn không đâu, tối qua mình từ chối rõ ràng như thế rồi cơ mà.
Cô cũng không vòng vo: “Chị dâu, chị muốn giúp đoàn trưởng ba làm mai sao?”
Lưu Phụng Mai: “Gì? Làm mai gì cơ, không phải, em ăn sáng xong thì đến trang trại chăn nuôi nhé, chị đợi em đó.”