Chương 306: Cứu một mạng 1
Lâm Tô Diệp rất nghi ngờ nhưng cũng vội vàng rửa mặt, sau đó đi tìm đám người bà Tiết ăn cơm.
Buổi sáng cô út ăn cơm xong lại chạy ra ngoài tìm cảnh vệ huấn luyện.
Bà Tiết đang dỗ Toa Toa, cô gái nhỏ khóc vô cùng đau lòng.
Thấy Lâm Tô Diệp đi qua, bà Tiết nói: “Cô tới rồi, mau dỗ con gái cô đi, hôm qua cắt tóc xong còn vui vẻ, hôm nay lại giận dỗi rồi.”
Toa Toa khóc đến hai mắt đỏ hoe, mím cái miệng nhỏ, bàn tay nhỏ quơ qua đỉnh đầu mình không sờ được cây dừa trên đó đâu nữa.
Hôm qua vì chơi với chú Tần và chơi với ông thủ trưởng, lại cầm bút chì màu vẽ tranh nên vẫn luôn không có thời gian quan tâm chỏm tóc nhỏ của mình.
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ với Lâm Tô Diệp, mếu máo: “Mẹ ơi, tóc tóc.”
Lâm Tô Diệp lập tức gỡ khăn sa trên cổ mình xuống bọc lên đầu Toa Toa, còn thắt thành cái nơ, cười bảo: “Sờ xem, không phải ở đây hay sao?”
Bàn tay nhỏ của Toa Toa sờ một cái, ừm, có chỏm tóc nhỏ rồi.
Cô bé nở nụ cười, tầm nhìn bị dấu đỏ trên cổ mẹ thu hút, chắc chắn là muỗi cắn đây mà, cô bé thổi hai cái cho mẹ, lại duỗi cánh tay nhỏ trắng nõn của mình ra cho Lâm Tô Diệp xem vết đỏ bị muỗi cắn.
Lâm Tô Diệp thơm một cái: “Muỗi trên núi nhiều lắm, mẹ nghe dì Kim Đan nói có thảo dược có thể bôi.”
Để đuổi muỗi, bên ngoài phòng trồng rất nhiều cây bạc hà, hoa dạ hương, cỏ đuổi muỗi và hoa phấn… đều là tham mưu trưởng sắp xếp cho mọi người suy cho cùng cũng có chút tác dụng.
Nhưng da của Toa Toa mềm mại, chỉ cần ra ngoài đi dạo vẫn rất dễ bị cắn, khi ấy không cảm giác được nhưng ngủ một giấc dậy sẽ ngứa.
Lâm Tô Diệp quay người nhìn: “Đại Quân và Tiểu Lĩnh đâu ạ?”
Bà Tiết nói: “Phải gọi là Viễn Chinh và Vân Lĩnh, con lớn rồi ở bên ngoài không thể gọi tên cúng cơm, đứa trẻ sẽ ngại ngùng, về nhà lại gọi sau.”
Đây là yêu cầu tối hôm qua Đại Quân đã nói với bà ta, nói ở đơn vị của cha gọi tên cúng cơm của bọn trẻ không được tự nhiên, vẫn nên gọi tên thật thì tốt hơn.
Bà Tiết biết lắng nghe, bất cứ điều gì cháu trai lớn nói đều là đúng hết, phải tuân theo.
Lâm Tô Diệp: “Được ạ, bọn nó quyết định là được.”
Cô muốn đi ăn cơm, kết quả hai bé trai một người xách thùng cháo, một người dùng túi tiền vải xách bánh bao và bánh nướng chạy về.
Bà Tiết lập tức mở dưa muối mà Tiểu Thẩm và Kim Đan tặng ra.
Dưa muối nhà làm mà bọn họ mang tới đều bị Kim Đan, Tiểu Thẩm và mấy người trẻ tuổi khác chia nhau rồi lại tặng lại vị địa phương cho bọn họ nếm thử.
Bản thân cô út tự tới nhà ăn ăn cơm, mấy người bọn họ lượng cơm đều không lớn cho lắm nên hai bé trai mua cũng đủ ăn.
Tiểu Lĩnh giục Đại Quân: “Tiết Viễn Chinh, anh ăn nhanh một chút, chúng ta còn phải đi xem bọn họ huấn luyện nữa.”
Đại Quân: “Anh không đi, em tự đi đi.”
Cậu bé phải đi tới chỗ tham mưu trưởng đọc sách, hôm qua tham mưu trưởng đã nói với cậu bé sách ở văn phòng cậu bé có thể thoải mái đọc.
Tiểu Lĩnh: “Anh nên nói là Tiết Vân Lĩnh, anh không đi, tự em đi đi chứ. Ngoài ra, anh không thể không đi, hai chúng mình phải cùng nhau hành động, anh không thể đặc biệt được.”
Đại Quân không thèm để ý đến cậu bé.
Sau khi Tiểu Lĩnh tới nơi này như cá gặp nước, còn hoang dại hơn ở Tiết Gia Đồn và trường học nhiều. Vốn dĩ cha mẹ còn muốn quản cậu bé, kết quả hôm qua ông thủ trưởng khen cậu bé khiến cho cậu bé vô cùng bành trướng, trực tiếp muốn bay lên.
Đại Quân đoán tiểu tử này chưa được hai ngày có khả năng sẽ phải ăn đòn, không ăn đòn lại có lỗi với sự đắc ý của cậu bé.
Nhưng nghĩ đến nguyên tắc anh em yêu thương nhau, Đại Quân vẫn có lòng tốt nhắc nhở: “Em đi xem cũng được nhưng đừng chạy lung tung đừng lộn xộn, càng không được đánh nhau với trẻ con ở khu tập thể gia đình.”
Hôm qua bọn họ chơi với ông thủ trưởng một ngày cũng khiến mấy đứa trẻ bên ngoài vô cùng ghen tỵ, có vài đứa trẻ đã xị mặt không vui rồi.
Tiểu Lĩnh không cảm thấy thế nào cả nhưng Đại Quân lại nhạy cảm phát hiện ra mấy đứa trẻ khác chưa từng được hưởng thụ loại vinh quang này, là bọn họ vô cùng khiến ông thủ trưởng vui vẻ, mà cũng có khả năng là cha cực kỳ được coi trọng.
Đương nhiên hai cái chắc hẳn đều có, dù sao sư trưởng Lục cũng thật sự thích Tiểu Lĩnh và Toa Toa.
Tiểu Lĩnh rất đắc ý: “Đánh nhau? Ai thèm đánh nhau với bọn họ? Em muốn đi xem huấn luyện cơ!”
Khà khà, học vài chiêu về nhà đánh với Vương Thiết Thuận!