Chương 307: Cứu một mạng 2
Lâm Tô Diệp cũng nhiều lần dặn dò Tiểu Lĩnh kêu cậu bé khiêm tốn, đừng rước phiền phức cho cha.
Quân khu không phải Tiết Gia Đồn càng không phải trường học nhỏ.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ thả lỏng đi ạ, con là người thế nào mẹ còn không biết sao? Con có thể không khiêm tốn như vậy sao?”
Lâm Tô Diệp: “…”
Biết con là người thế nào mới không yên tâm đấy.
Ăn xong cơm, cô kêu Toa Toa ở với bà nội rồi lại kêu bà Tiết đi theo Tiểu Lĩnh, về phần Đại Quân không cần người quan sát, cậu bé biết tự chăm sóc tốt cho mình cũng sẽ tuân thủ quy tắc ở đây.
Bà Tiết cũng mất kiên nhẫn: “Được rồi, người trẻ tuổi còn lải nhải lắm hơn bà già nhà tôi, cháu trai lớn của tôi rất hiểu chuyện.”
Bà ta không quen thấy con dâu luôn nói cháu trai lớn không tốt, một ngày cô khen ba lần cũng không thể thiếu mất miếng thịt nào, cần gì cứ nhất định phải nói nó?
Lâm Tô Diệp thơm Toa Toa rồi đi tìm Lưu Phụng Mai.
Buổi sáng Lưu Phụng Mai đã ăn sáng giờ đang cho heo ăn, trộn nước rửa chảo ở nhà ăn lại thêm thức ăn cho gia súc cho bọn nó ăn, còn phải làm một ít lá cây mục, dưa thối rồi lại thái một ít rau dại cho heo ăn.
Lưu Phụng Mai nhìn thấy Lâm Tô Diệp đi qua cũng rất vui mừng: “Em gái, cẩn thận một chút, sườn núi có hơi trơn.”
Phía nam trang trại chăn nuôi là đường chính có lát một bậc thang bằng đá, nhưng đi từ bên ngày gần hơn, người quen đều lên xuống từ bên này hết.
Hôm qua khi Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực qua đây tham quan đã suýt chút nữa trượt chân, cũng may Tiết Minh Dực đỡ được cô, cô nói với Lưu Phụng Mai: “Chị dâu, bên này không dễ đi, trời mưa cũng phiền phức lắm, vẫn nên nhanh chóng xúc ra mấy dấu chân đi ạ.”
Cô nhìn bên trên có xẻng mới cầm lên bắt đầu xúc, đáng tiếc giẫm sâu quá, sức cô lại nhỏ nên không xúc lên nổi.
Lưu Phụng Mai vui vẻ, cô ta thích người phụ nữ này, có chuyện gì cô cũng làm thật chứ không phải chỉ nói mồm.
Sức cô ta lớn mới giành cái xẻng qua, loạt soạt loạt soạt đã xúc lên làm được vài dấu chân: “Em gái, như vậy thuận tiện cho em đi chưa.”
Lâm Tô Diệp cảm ơn, lại cầm xẻng qua xử lý một chút, chỉnh lại dấu chân cho thoải mái và dễ nhìn hơn.
Lưu Phụng Mai: “Em gái, em là một người cẩn thận thích cái đẹp, khác với những người thôn quê như bọn chị.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chị dâu, chị đừng chê cười em, em cũng là người nông thôn mà.”
Lưu Phụng Mai nói vài câu với cô về chuyện thường ngày, kéo gần quan hệ một chút.
“Em gái, em nghe lời chị dâu về nhà kêu mẹ chồng ở với phòng cả, tìm đối tượng cho cô út cũng được hoặc là theo phòng cả cũng được, rồi em mau qua đây tòng quân đi.” Cô ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp: “Con không thể mang qua cũng không sao, hai đứa lớn để ở nông thôn, dẫn con gái út qua ở nơi này, năm sau lại sinh thêm một đứa, con gái lớn rồi cũng đưa về quê. Rất nhiều người tòng quân đều như thế, nếu không một mình cũng không làm xuể. Đợi con cái lớn rồi có thể giúp đỡ em thì lại đón tới đây cũng không muộn.”
Lâm Tô Diệp: “…” Cái này cũng trái với nguyện vọng của cô mà.
Ở trong lòng cô con cái quan trọng nhất, trước mắt con là người quan trọng nhất, tuyệt đối không có khả năng sau khi sinh lại khiến đứa hiện tại thiệt thòi.
Cô cũng không có khả năng nhét mẹ chồng cho chị dâu cả, tuy rằng con người chị dâu cả không tệ nhưng không thể ở chung được với mẹ chồng, mặc kệ tật xấu của ai lớn hơn nhưng Lâm Tô Diệp cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Tục ngữ nói mẹ nuôi con nhỏ, con nuôi mẹ già.
Mẹ chồng đã hết lòng hết dạ chăm sóc cô ở cữ, quan tâm đến mức khiến cô vô cùng thoải mái, cô cũng không có khả năng ghét bỏ mẹ chồng già mà không quản.
Hai đứa con trai cũng sẽ không đồng ý.
Cô biết quan điểm của mình và Lưu Phụng Mai khác nhau, không ai có thể thuyết phục được ai nên cũng không tranh chấp, chỉ là nghe rồi cười chứ không nói thêm gì.
Mới đầu Lưu Phụng Mai còn moi tim móc phổi truyền thụ một vài cách giữ chồng cho cô: “Đàn ông vốn đã hoang dã nhưng đàn ông ở bộ đội còn hoang dã hơn. Tuy rằng đoàn trưởng Tiết nhà các em làm người chính trực giữ bổn phận nhưng khó tránh khỏi có nhiều người yêu thích cậu ấy.” Cô ta dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp: “Em gái, chị coi em như người nhà mình mới nói với em, em không thích nghe cũng đừng nổi giận, cũng không phải chị muốn chọc em tức giận.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chị dâu, sao chị lại nói vậy chứ.”