Chương 310: Cứu một mạng 5
Nếu như ở một mình bị truyền ra đủ loại tin đồn vậy chắc chắn sẽ có chút đầu mối như vậy, cho dù trong lòng không có ý đó nhưng cả ngày hi hi ha ha với người khác giới, không có ý tứ cũng thành có ý.
Tiết Minh Dực vốn không thích nói chuyện lại càng không thích trao đổi với người khác giới, hiển nhiên người khác không có cơ hội loan tin, truyền đến người bên cạnh cũng ai không tin.
Lâm Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, xem ra là Lâm Uyển Lệ vì đối phó với Lâm Uyển Tinh mà cố tình bịa đặt.
Phỏng chừng là Lâm Uyển Lệ tới thăm người thân nghe thấy Lâm Uyển Tinh và Tiết Minh Dực từng xem mắt, còn mượn tiền nên lấy điều này để bịa đặt lừa cô.
Lâm Tô Diệp chủ yếu là gạt bỏ chồng của em chồng Lâm Uyển Lệ ra, dù sao cũng là lính của Tiết Minh Dực, nếu như miệng lưỡi không sạch sẽ vậy cô sẽ không khách sáo đâu.
Hai người đang nói chuyện thì trời âm u, bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Lmp: “Ôi chao, em gái, em mau về trước đi.”
Lâm Tô Diệp nói tạm biệt rồi rời đi trước.
Lý Lan Tú cho gà vịt ngan thỏ ăn xong cũng nói tạm biệt với Lưu Phụng Mai rồi đi trước. Cô ta phải về chuẩn bị cơm cho con trai nhỏ. Bọn họ hơn nửa đều gọi cơm ở nhà ăn, nhưng năm rộng tháng dài gọi cơm cũng ăn ngấy rồi, cho nên bình thường sẽ mua bánh bao và cháo ở nhà ăn, sau đó tự mình nấu thức ăn để đổi vị.
Sau khi Lý lan Tú đi rồi, một mình Lưu Phụng Mai ngây người nghĩ một lúc, nghĩ cho dù khoản tiền đó không đòi về được cũng phải tìm cơ hội sỉ nhục Lâm Uyển Tinh để trút cơn giận này.
Lúc này sấm chớp đùng đùng, mưa cũng càng ngày càng to hơn, cô ta thấy không ổn cho lắm mới đội nón vội vàng về nhà.
Kết quả khi xuống sườn núi cô ta trượt chân một cái, vốn dĩ thời tiết tốt cũng không sao cả vì cô ta đã đi quen rồi, nhưng hôm nay trời đổ mưa khiến đường trơn trượt, giẫm hụt lảo đảo một cái đã ngã xuống.
Cũng may có mấy dấu chân giảm tốc độ trượt xuống của cô ta, cuối cùng cũng không đụng vào đầu.
Cả người Lưu Phụng Mai lăn vào trong vũng bùn, trên chân truyền tới cơn đau nhức, cô ta biết chắc tám phần là gãy chân rồi.
Lúc này trời mưa to cũng không có người tới, cô ta nằm trong vũng bùn bản thân không nhúc nhích được cũng gấp đến đòi mạng, thử bò lên nhưng lại đau đến mức suýt thì hôn mê.
Lại nói Lâm Tô Diệp đội mưa trở về, cô nghĩ trời mưa thế này chắc tám phần Tiết Minh Dực ở bộ chỉ huy đoàn không về, nên đi tới ký túc xá của Tần Kiến Dân tìm đám người bà Tiết.
Nửa đường sấm chớp đùng đùng, tia sét màu tím trắng nhảy lên khỏi tầng mây còn đáng sợ hơn ở khu vực đồng bằng nhiều.
Cô cứ cảm thấy như thể tia sét này sắp đánh trúng vào người mình vậy, sợ hãi vội vàng chạy vào trong văn phòng gần đó.
Người sống ở bộ chỉ huy sư đoàn lâu rồi cũng tập mãi thành quen, thu dọn đâu vào đấy, nhìn thấy cô sợ đến mức sắc mặt thay đổi còn an ủi cô chớ sợ, kêu cô mau chóng đi vào tránh mưa, đợi lát nữa lại về sau.
Ngay đúng lúc này Lâm Tô Diệp nhìn thấy Lâm Uyển Tinh, cô ta đứng trong hành lang văn phòng nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông đó hình như là tham mưu Vương.
Một tia sét nổ trên đầu khiến tấm kính vang keng keng, Lâm Tô Diệp sợ hãi giật nảy mình.
Không biết có phải bị chấn động hay không, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện trong mơ.
Vài năm sau Tiết Minh Dực vì tiện cho người nhà và con trẻ mới chuyển nhà đến thành phố, còn bản thân anh vẫn ở quân khu.
Lâm Uyển Tinh cũng chuyển ngành đi tới cơ quan vẫn làm tuyên truyền, còn ở bên cạnh nhà anh.
Sau này cô ta tìm người hòa giải nhưng Tiết Minh Dực từ chối, cô ta lại gấp rút gả cho một sĩ quan chuyển ngành khác.
Chủ nhiệm Vương không phải là tham mưu Vương đấy chứ?
Nhưng tham mưu Vương có vợ rồi cơ mà!
Bên ngoài sấm chớp lập lòe, lần đầu tiên Lâm Tô Diệp ở trên núi tiếp xúc với loại cảnh tượng này gần đến như vậy, trong lòng cô vô cùng hoảng hốt chạy bước nhỏ đi qua: “Tham mưu Vương?”
Tham mưu Vương nhìn thấy Lâm Tô Diệp lập tức cười đáp: “Vợ Minh Dực, đoàn trưởng Tiết đi tới bộ chỉ huy đoàn rồi, nếu như cô không có việc gì có thể cùng tuyên truyền Lâm…”
Không đợi anh ta nói xong, Lâm Tô Diệp đã vội vàng ngắt lời anh ta: “Tham mưu Vương, chị dâu còn đang ở trang trại chăn nuôi, bên ngoài sấm chớp đánh đến dọa người, cũng không biết chị ấy có mang chắn mưa không?”
Lâm Uyển Tinh trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp, không khỏi ưỡn thẳng thắt lưng thản nhiên đáp: “Ngày nào chị dâu cũng ở trang trại chăn nuôi, đi đường quen tồi, hiển nhiên có sự chuẩn bị.”
Lâm Tô Diệp nhíu mày, liên quan mẹ gì đến cô!
Cô nói với tham mưu Vương: “Tham mưu Vương vẫn nên đi đón đi.”
Lâm Uyển Tinh không biết tại sao cứ đối chọi lại cô: “Chị dâu là người phụ nữ kiên cường độc lập, cũng không phải loại tầm gửi cách chồng là không thể sống được!”