Chương 309: Cứu một mạng 4
Lưu Phụng Mai cũng không ngốc, không nói với những gia đình khác để tránh truyền vào tai Lâm Uyển Tinh, đến lúc đó bị người tìm tới cửa đối chất lại lúng túng, náo loạn rồi thủ trưởng chắc chắn sẽ trách mắng.
Bây giờ cũng xem như tìm được một Lâm Tô Diệp không đối phó được với Lâm Uyển Tinh, chắc trăm phần trăm sẽ không mật báo cho Lâm Uyển Tinh biết, hiển nhiên cô ta phải kể khổ một phen rồi.
“Em nói xem chồng bọn chị thật ngu ngốc nhưng Lâm Uyển Tinh không nhiều mưu mô sao? Chồng mình vừa chết đã tới cửa trả tiền vậy người bình thường sẽ không biết xấu hổ mà nhận sao? Tên ngốc nhà bọn chị không nhận cũng thôi đi lại còn trợ cấp ngược lại cho cô ta mười mấy đồng. Trợ cấp xong cũng được rồi, cô ta lại đi tìm chính ủy viên Phùng, chính ủy viên Phùng người ta bị ép cũng phải trợ cấp ngược lại vài đồng. Lý Lan Tú còn oán trách lão Vương nhà bọn chị.” Lưu Phụng Mai thật sự vừa oan ức vừa nóng giận.
Lâm Tô Diệp: “Trong nhà bọn em thật sự khó khăn. Cha chồng bọn em mới mất năm ngoái, hai vợ chồng thằng ba thì tham ăn lười làm. Trong nhà em toàn là phụ nữ và trẻ con đều dựa vào tiền lương của cha nó nuôi, thật sự rất khó khăn, không thể không đòi cô ta khoản tiền này.”
Lưu Phụng Mai vỗ đùi một cái: “Ai mà không nói chứ? Người nào cũng khó khăn, chỉ chút tiền lương như vậy một gia đình lớn nuôi già nuôi trẻ còn có thể không khó khăn được sao? Cho nên ông chồng này mới khiến người tức tối, chị thật sự… tủi chết mất, cũng không có người nào để nói.” Nói rồi cô ta bật khóc.
Lâm Tô Diệp hơi lúng túng, lấy khăn tay đưa cho cô ta lau nước mắt.
Lưu Phụng Mai: “Em gái, không phải chị trách em đâu. Em ở bên đó đòi tiền, cô ta ở bên này cố làm ra vẻ, chỉ có lão Tiết nhà bọn em nhận tiền, còn tiền của người khác không những không trả mà còn vớt lại một khoản, em nói xem tim cô ta có đen không chứ?”
Lâm Tô Diệp: “Vậy những người nhà khác không có ý kiến gì sao?”
Lưu Phụng Mai: “Sao lại không nhưng có thể làm thế nào? Chồng mình tự nguyện mà, người ta cũng không lấy súng ra ép bọn họ đưa, còn không phải bản thân bọn họ thích thể diện sao? Vốn dĩ người già trong nhà lão Phùng bị bệnh cần phải gửi tiền về nhà, cuối cùng còn phải đi mượn của người khác.”
Cô ta lau nước mắt, nức nở một tiếng: “Em gái, chị thật sự muốn thông minh giống như em, có sức mạnh như thế để đòi tiền đó về.”
Lâm Tô Diệp: “Thật ra cũng không phải em lợi hại gì, là Lâm Uyển Tinh người ta cần thể diện biết trả tiền thôi.”
Số tiền của Vương Phúc Thuận không có cách nào đòi lại, dù sao cũng là bản thân anh ta tự động xóa nợ còn trợ cấp ngược lại, Lưu Phụng Mai đi đòi chắc chắn là vả vào mặt Vương Phúc Thuận, anh ta cũng sẽ không đồng ý.
Lưu Phụng Mai còn định trở mặt đi làm loạn với Lâm Uyển Tinh, Lâm Uyển Tinh cần thể diện cắn răng phun máu cũng sẽ trả lại, nhưng phỏng chừng tình cảm giữa Vương Phúc Thuận và Lưu Phụng Mai cũng vỡ nát, nói không chừng còn phải về quê nhà.
Vì mấy chục đồng tiền mà như thế cũng không đáng.
Có từ gọi gì đó tới ấy nhỉ? Đầu óc của Lâm Tô Diệp xoay chuyển, hình như là phải thể nào không bằng mất đi, đầu óc cô phân tán, muốn về nhà tra từ điển.
Lưu Phụng Mai cũng biết cho nên mới nhịn, chỉ có thể tìm Lâm Tô Diệp khóc lóc kể lể trút giận một chút.
Cuối cùng cô ta cũng trút ra được một ít, nghĩ đến vấn đề của Lâm Tô Diệp: “Em nói em gái của Lâm Uyển Tinh đúng không, đúng, đợt tết có qua đây, chị từng thấy cô ta rồi, lớn lên có hơi ngang ngược là hai kiểu khác nhau với chị cô ta.”
Lâm Tô Diệp mới hỏi: “Chị dâu, khi ấy có lưu truyền cha sắp nhỏ nhà bọn em có nhân tình ở đây không?”
Lưu Phụng Mai nghĩ ngợi: “Ngược lại chưa từng nghe nói, chị nói với em này em gái, bình thường đoàn trưởng Tiết nhà bọn em cũng để ý mấy chuyện này lắm, xưa nay chưa bao giờ từng tiếp xúc riêng với đồng chí nữ, cũng chưa bao giờ cho phép đồng chí nữ đi một mình tới ký túc xá của cậu ấy. Đây là cậu ấy nói rất rõ ràng, mọi người cũng biết cậu ấy nghiêm túc dọa người, không có người nào dám đối diện với cậu ấy. Cái người ở đoàn văn công đó cũng chỉ đến văn phòng chặn chứ không dám đi vào ký túc xá của cậu ấy.”