Chương 313: Nhìn mà thấy đáng thương quá
Con gái mười một tuổi của Lưu Phụng Mai là Vương Á Nam đang ở đây chăm sóc cô ta, cô gái trẻ bận trước bận sau chăm sóc rất thỏa đáng.
Đám người Lâm Tô Diệp đi tới, Vương Á Nam rót nước cho bọn họ, nhiệt tình tiếp đón.
Nhìn thấy Vương Á Nam, Lâm Tô Diệp xác định chồng tái giá của Lâm Uyển Tinh trong mơ chính là tham mưu Vương, vì Vương Á Nam này đã từng thích Đại Quân nhỏ hơn cô bé ba tuổi!
Tuy rằng Đại Quân làm người lạnh lùng thậm chí có hơi xá cách người quá đáng, nhưng các cô gái thích cậu bé lại nhiều hơn Tiểu Lĩnh.
Lúc này có bé gái hiểu chuyện rất sớm, hơn mười tuổi đã lén thích nam sinh, cũng có vài người thì mười bảy mười tám tuổi vẫn còn mơ hồ.
Vương Á Nam không thể nghi ngờ gì chính là loại trưởng thành sớm đó, hơn nữa tính cách cũng không hề câu nệ, cô bé vừa nhìn thấy Đại Quân trước mắt đã lập tức sáng ngời, khen ngợi: “Em trai này thật xinh đẹp, em tên là gì?”
Đại Quân bị giọng điệu thẳng thừng của cô bé chọc cho đỏ mặt, khóe môi mím lại, đáp với vẻ không nhiệt tình cho lắm: “Tiết Viễn Chinh.”
Nói xong cậu bé ngồi trong góc đọc truyện tranh mới có được, không dự định nói quá nhiều với bọn họ.
Vương Á Nam thấy bé trai này thật tuấn tú, ngược lại cũng không phải thích người ta mà là theo bản năng muốn thân thiết.
Trong lòng Lâm Tô Diệp có chuyện mới chủ động ngăn cô bé lại, thân thiết hỏi cô bé bao nhiêu tuổi, lên lớp mấy, khen cô bé rất giỏi, dù sao cũng không để cô bé đi quấy rầy Đại Quân.
Lưu Phụng Mai nói với Lâm Tô Diệp: “Dáng người của cô út nhà các em thật cao, sức cũng lớn, mới có hai ngày thôi đã truyền khắp quân khu rồi. Cha sắp nhỏ nhà bọn chị về cũng khen, sao không để con bé làm lính? Dù sao đoàn trưởng Tiết cũng ở đây, em gái có điều kiện tốt như thế cũng không cần cứ nhất định phải đi đường gọi nhập ngũ.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Nếu như cô út nhà bọn em qua đây, trong nhà lại không có người chăm sóc.”
Điều kiện của cô út đặc thù không thể rời khỏi tầm mắt của người nhà.
Lưu Phụng Mai lại không coi là chuyện to tát gì, đối với cô ta mà nói tòng quân là được, trong nhà có chuyện gì không phải còn có người khác sao?
Tuy cô ta đau chân cực kỳ nhưng không chịu dừng lại mà cứ luôn nói chuyện với người ta không ngừng, như thể nói chuyện có thể làm phân tán tinh lực, không cảm thấy đau đến vậy nữa.
Cô ta nói với cô út: “Minh Xuân, em nhìn chị dâu gãy chân rồi, hay là hai ngày này em thay ca chị cho heo ăn, tiền lương mấy ngày này đều cho em hết.”
Cô út không có ý kiến, cô ấy chỉ nhìn Lâm Tô Diệp để chị dâu làm chủ.
Lâm Tô Diệp đáp: “Chị dâu, không phải còn có người khác sao, bọn em cũng không ở đây bao lâu.”
Qua đây thăm người thân chính là để người nhà thoải mái một chút, giờ lại kêu cô út cho heo ăn mỗi ngày cũng phiền phức bao nhiêu.
Cô thà rằng cho cô út ngày nào cũng đi tìm đội cảnh vệ ở đó đánh đấm, tiếp xúc với nhiều thanh niên một chút còn hơn, có lẽ còn có lợi đối với bệnh tình của cô ấy, sẽ không còn đi đánh lưu manh nữa.
Lưu Phụng Mai sợ mình gãy chân ít nhất cũng phải hai ba tháng mới có thể lành lại, đến khi đó công việc cho heo ăn của mình cũng sẽ bị người ta cướp mất.
Đám người Lâm Tô Diệp ở một khoảng thời gian chắc chắn sẽ không giành việc của mình.
Toàn bộ bổ chỉ huy sư đoàn có khoảng mười ba nghìn người chia thành bốn đoàn, những người khác trên cơ bản đều ở bộ chỉ huy sư đoàn.
Tuy rằng chỉ có số ít gia đình tòng quân nhưng cương vị công tác cho người nhà ở bộ chỉ huy sư đoàn lại ít, công việc vẫn rất hiếm có.
Chỉ cần có công việc là có thể kiếm tiền trợ cấp cho nhà dùng, không có công việc chỉ có thể ăn tiền lương và trợ cấp của chồng, cuộc sống chắc chắn sẽ túng thiếu.
Lưu Phụng Mai vì tiền không muốn mất công việc, trong lòng càng ngày càng căm hận Lâm Uyển Tinh mượn tiền không trả còn giở trò mưu mô muốn nhiều hơn.
Trước đây cô ta còn ngại nhưng bây giờ đi một vòng qua quỷ môn quan, gãy chân đau đến đòi mạng lại muốn nổi nóng với chồng, trở mặt với Lâm Uyển Tinh.
Trong lồng ngực bùng lên một ngọn lửa giận!
Cô ta cứ năn nỉ Lâm Tô Diệp mãi.
Cô út thì không sao cả, chỉ cần chị dâu không đồng ý thì cô ấy sẽ không gật đầu, cũng không hề ngại ngùng chút nào cả.
Nhưng bà Tiết không chịu nổi, bà ta cười đáp: “Tôi nhàn rỗi, chỉ một mỏm núi như vậy tôi đi lang thang cũng không thấy mới mẻ, tôi cho heo ăn giúp cô.”
Bà ta vốn còn muốn tìm cơ hội lôi kéo làm quen với Lưu Phụng Mai xem có thanh niên tốt nào không để giới thiệu, kết quả người ta ngã gãy chân, bà ta cũng không tiện nhắc tới nữa.
Nhìn mà thấy đáng thương quá, bà ta giúp vậy.