Chương 314: Học phải ứng dụng được
Lâm Tô Diệp: “…” Bà cụ cũng thật sự không thể mất mặt, chỉ cần nghe thấy người ta cầu xin đã không có cách nào từ chối, cho dù người ta vẫn chưa cầu xin bà ta.
Cô nhìn bà Tiết: “Mẹ, chân mẹ không đau sao?”
Bà Tiết tính cách tốt đáp: “Đợt này không đau nữa, dù sao cũng chỉ là cho heo ăn thôi, không phải còn có mấy người nữa sao, tôi làm trợ thủ.”
Lưu Phụng Mai rất biết ơn, nói tiền lương trong khoảng thời gian này đều đưa cho thím hết.
Bà Tiết rất vui vẻ cũng không từ chối, kiếm tiền mà, có tiền cho cháu trai tiêu vặt, tốt bao nhiêu.
Thấy bà ta đồng ý, Lâm Tô Diệp cũng không tiện từ chối thêm.
Tiểu Lĩnh không chịu nổi yên tĩnh, thăm bệnh gì đâu, đối với cậu bé mà nói liếc mắt một cái là xong, làm xong hành động thăm hỏi rồi thì thôi đi, còn ở lại nói chuyện cũng thật quá đáng.
Cậu bé kéo Đại Quân chuồn ra ngoài.
Cô út ngứa tay nói với Lâm Tô Diệp đi tới phòng thông tin liên lạc xem. Kim Đan nói với cô ấy tổ thông tin liên lạc có Thẩm Hồng Ba vô cùng lợi hại, vô cùng biết đánh, kêu cô ấy rảnh rỗi có thể tới đấu đơn thử, đảm bảo đã ghiền.
Cô út cũng rất nhớ thương đó.
Lý Lan Tú và một người phụ nữ khác đã ăn cơm xong đi qua thăm, bọn họ còn phải tới trang trại chăn heo nữa.
Lưu Phụng Mai kêu bọn họ đi cùng bà Tiết qua đó, nói thím sẽ giúp cô ta cho heo ăn vài ngày.
Lý Lan Tú sững sờ, trong lòng cười khổ, chị dâu cũng thật có chủ ý nhưng thím người ta vui vẻ, vậy cô ta cũng không nói gì cả.
Bà Tiết kêu Toa Toa đi với Lâm Tô Diệp, còn bà ta và hai người phụ nữ đi tới trang trại chăn heo xem sao.
Lưu Phụng Mai thấy người đi đã gần hết mới ra hiệu cho con gái đi canh cửa, có người tới thì gọi một tiếng.
Lâm Tô Diệp thấy hai mẹ con bọn họ thần bí định tạm biệt nhưng lại bị Lưu Phụng Mai gọi lại.
Lưu Phụng Mai tức giận, nói: “Em gái, không giấu gì em, chân chị gãy cũng không thể gãy phí hoài được, chị phải mượn cơ hội này gây sự một chút, nếu không thật sự rất thiệt thòi.”
Lâm Tô Diệp: “?”
Lưu Phụng Mai thì thầm với cô: “Em gái, em nhất định phải giúp chị.”
Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, em không có cách nào giúp được, chị nhìn thể trạng em xem, đánh nhau không được mà cãi nhau giọng cũng không đủ.”
Lưu Phụng Mai: “Không sao, em chỉ cần đứng ở đó là được rồi.”
Lâm Tô Diệp suy nghĩ cũng được vậy.
Cô nghĩ đến bộ dáng trầm tĩnh yên lặng đó của Lâm Uyển Tinh trong mơ thật sự thấy không thoải mái, cô nói xem cô đi làm mẹ kế của người ta, cô giả bộ chút cũng thôi đi, nhà tôi là hàng xóm của cô, cô có cần đến mức cũng phải giả bộ luôn không?
Vương Á Nam thích Đại Quân cũng khó thoát khỏi liên quan đến việc Lâm Uyển Tinh xúi giục, cả ngày cổ vũ con bé phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, rót vào đầu cô gái trẻ những lời ngon ngọt.
Lâm Uyển Tinh còn luôn vô tình cố ý sỉ nhục Toa Toa đánh con gái Hồ Tiểu Mẫn của cô ta, rất khiến người tức giận.
Lâm Tô Diệp không yên tâm về mẹ chồng, sau khi tạm biệt trước ủy thác cho Kim Đan trông chừng Toa Toa một chút, còn cô đi tới trang trại chăn heo xem thử.
Mưa qua đi, bên ngoài ướt sườn sượt không dễ đi nên Lâm Tô Diệp không dẫn Toa Toa ra ngoài.
Cô vốn cho rằng mẹ chồng thử rồi cũng biết lợi hại, biết khó mà lui thì bỏ đi, kết quả bà Tiết và mấy người phụ nữ Lý Lan Tú nói chuyện chăn heo nói đến khí thế ngất trời.
Cuối cùng mấy người phụ nữ người ta cũng không cho bà ta dính tay vào việc nặng việc mệt, kêu bà ta làm chỉ huy còn bọn họ ra tay.
Bà Tiết thì đào rau dại, sau đó cầm con dao tồi tàn băm nhỏ, ném cho heo gà vịt thỏ ăn.
Đột nhiên Lâm Tô Diệp phát hiện ra rời khỏi môi trường quen thuộc cũng không có gánh nặng trên người, bà Tiết thật ra cũng rất có thể thích ứng.
Tiểu Lĩnh chắc tám phần là giống bà ta.
Trong núi ngày ngắn, đợi mặt trời ngả về phía tây rất nhanh đã là hoàng hôn.
Lâm Tô Diệp trèo lên một tảng đá nhìn về phía xa, thử xem có thể nhìn thấy doanh trại của Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực như Tần Kiến Dân đã nói hay không, kết quả núi lớn mờ mịt, thật sự không thể nhìn thấy gì cả.
Cô đang định nhìn tiếp về phía xa thì Tiểu Thẩm hoảng hốt chạy tới, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: “Chị dâu, chị mau cứu em với, em thật sự không phải đối thủ của Minh Xuân.”
Lâm Tô Diệp ngạc nhiên bảo: “Minh Xuân của chúng tôi không ỷ mạnh hiếp yếu.”
Từ mà Tiết Minh Dực dạy cô nhớ rất chắc, học phải ứng dụng được.