Chương 315: Một lời đánh tỉnh người trong mộng
Tiểu Thẩm nghe Lâm Tô Diệp nói ra từ văn vẻ nho nhã như vậy cũng sững sờ, thầm nghĩ dùng rất chính xác, rất có trình độ, cậu ta nói lại chuyện Tiết Minh Dực tìm cậu ta so đấu, cậu ta đều nhận thua hết, nhưng cô ấy không tin, cứ cảm thấy cậu ta khiêm tốn.
Không phải cậu ta khiêm tốn mà cậu ta thật sự không được.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, phòng chửng là Kim Đan hại cậu ta rồi.
Lúc này một chiếc xe Jeep xuất hiện trong tầm nhìn, Lâm Tô Diệp vui vẻ trong lòng: “Về rồi.”
Tiểu Thẩm bò lên tảng đá: “Chị dâu, chị nhìn chiếc xe này chạy hoang dã như thế chính là kỹ thuật lái của đoàn trưởng Tần đó.”
Lâm Tô Diệp nhờ anh ta đi tới trang trại chăn nuôi gọi bà Tiết về ăn cơm tối.
Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực còn mang theo ít hoa quả về, phía bên doanh trại của bọn họ có một khu cây ăn quả dại gồm đào thậm chí còn có những loại khác nữa, chỉ là chưa chín nên hơi chua đắng, cho nên chỉ hái quả có thể ăn, còn có một ít hạt dẻ và hạch đào, đều là lính cần vụ của hai người bọn họ đi nhặt.
Đồ không ít, Lâm Tô Diệp nói chia cho mọi người một ít cùng nhau nếm thử.
Trước đây sau khi Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân lấy được đều trực tiếp ném qua cho nhà ăn, ai ăn thì đi lấy chứ bọn họ chưa bao giờ xác định sẽ chia cho ai.
Tiểu Lĩnh và Đại Quân đều là người có lòng thiên vị, mỗi người cầm một túi đi tặng cho thủ trưởng mà mình thích.
Đợi bọn trẻ trở về, Tiểu Lĩnh đeo một túi bánh bích quy, thịt đóng hộp còn có cả bột mạch nha, Đại Quân thì đeo một túi đựng sách, đường viên, còn có mấy đôi tất nữa.
Lâm Tô Diệp nhìn mà hơi đau đầu: “Hai đứa đi tặng quà chứ không phải đi tống tiền, phải học cách từ chối.”
Tiểu Lĩnh không hiểu: “Mẹ ơi tại sao ạ? Nếu như người ta không nỡ cho vậy người ta hoàn toàn sẽ không lấy ra, hoặc là cho một ít, nhưng ông sư trưởng cho con nhiều như vậy là vì muốn cho, ông cụ vui vẻ như thế sao con lại nhẫn tâm từ chối được ạ?”
Đại Quân cũng đáp: “Bác tham mưu trưởng cũng như thế ạ.”
Được rồi, Lâm Tô Diệp nghĩ lại thấy cũng đúng, dù sao thủ trưởng cũng không phải người khác, thủ trưởng thường sẽ không chơi tâm địa gian xảo với người bên dưới.
Tiểu Lĩnh ôm cánh tay của Tần Kiến Dân: “Đại ca, khi nào dẫn con đi tới đoàn của mọi người ngắm vậy ạ, con muốn xem đại ca huấn luyện bọn họ.”
Tần Kiến Dân một tay xách cậu bé lên, cười đáp: “Bây giờ đại ca và cha con đều không huấn luyện binh, các liên trưởng sẽ dẫn đội huấn luyện, nếu như con muốn đi tham quan, ngày mai sẽ sắp xếp.”
Tiểu Thẩm giúp đi tặng cho mấy nhà, tặng xong lại chạy về cũng có người khác cho quà đáp lễ, có hai lon đồ hộp, lon quýt đóng hộp đó Lâm Tô Diệp thấy giống của Lâm Uyển Tinh cho Lưu Phụng Mai.
Tiểu Thẩm thấy cô út ngồi đó gặm táo rôm rốp rôm rốp cũng sợ đến mức run rẩy, lập tức trốn bên cạnh Lâm Tô Diệp.
Tần Kiến Dân nhìn thấy mới tò mò hỏi: “Tiểu Thẩm, cậu làm gì mà như ăn trộm thế?”
Tiểu Thẩm mang vẻ mặt cầu xin: “Đoàn trưởng Tần, em sợ bị đánh.”
Lúc này Tần Kiến Dân mới phát hiện ra sau cổ cậu ta đã bấm tím một mảng, sau tai còn sưng lên, kinh hãi nói: “Cậu đánh nhau với người ta sao?”
Tiểu Thẩm suýt chút nữa thì òa khóc: “Em cũng không muốn, đồng chí Tiết Minh Xuân cứ nhất định đòi đấu với em, các anh phân xử đi, thắng một lính văn hóa như em có ích gì, thắng mà không uy!”
Cô út gặm xong táo cười bảo anh ta: “Xin lỗi, tôi không biết.” Cũng không hề áy náy trong lòng một chút nào.
Tần Kiến Dân có tinh thần, nói với cô út: “Minh Xuân, hai chúng ta đi luyện tập chút đi?”
Cô út: “Em không đánh lại anh.”
Nhìn anh cũng tương tự anh hai, cô ấy cũng không đánh lại được anh hai, cô ấy chỉ có sức lớn chứ không phải người chuyên nghiệp gì.
Nghĩ cô ấy ngốc sao?
Nhưng Tần Kiến Dân lại nóng lòng muốn thử, hai ngày này anh ta cũng nghe người ta nói em gái của Tiết Minh Dực vô cùng biết đánh nhau, sức của cô ấy vô cùng ngang tàng.
Tuy rằng anh ta không đánh lại được Tiết Minh Dực nhưng cũng không kém quá nhiều. Sau khi làm đoàn trưởng cũng không có bao nhiêu cơ hội đánh nhau, tay của anh ta cũng rất ngứa ngáy.
Bà Tiết thấy Tần Kiến Dân đột nhiên suy nghĩ hoạt động một chút.
Buổi chiều hôm nay, bà ta đang ở trang trại chăn nuôi nói chuyện với mấy người Lý Lan Tú có nói đến chuyện giới thiệu đối tượng cho con gái.
Bà ta tổng hợp yêu cầu của mình và Lâm Tô Diệp lại, tính cách dịu dàng biết quan tâm người, tốt nhất là có chút văn hóa, tướng mạo đoan chính là được, tuổi tác có thể mở rộng đến khoảng ba mươi cũng được. Đàn ông lớn hơn phụ nữ tám chín, mười tuổi cũng không tính là lớn, trái lại biết quan tâm người, đàn ông trẻ cùng tuổi rất ít người biết quan tâm vợ, bản thân người nào cũng rất trẻ con.
Lý Lan Tú cười mờ ám với bà ta, nói không phải trước mắt có sẵn rồi sao?
Muốn nói trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đẹp trai, tính cách lại tốt còn có người nào thích hợp hơn Tần Kiến Dân sao?
Một lời đánh tỉnh người trong mộng!