Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320. Cô Còn Muốn Thế Nào Nữa

Chương 320. Cô còn muốn thế nào nữa Chương 320. Cô còn muốn thế nào nữa

Chương 320: Cô còn muốn thế nào nữa

Lâm Tô Diệp sợ hãi nhanh chóng trốn phía sau quân y ở một bên, y tá lập tức chặn Lâm Uyển Tinh lại, kêu cô ta bình tĩnh.

Lúc này quân y Trần và tham mưu Vương cùng nhau chạy tới, bị bộ dáng như phát điên của Lâm Uyển Tinh dọa giật nảy mình.

Lâm Uyển Tinh chỉ hận không thể đập đầu cho chết ngay, tại sao bọn họ, một người hai người đều tới ép cô ta?

Hồ Thành Hâm như thế mà Lâm Tô Diệp cũng như thế!

Quả thật, cô ta biết Lâm Uyển Lệ ở bên ngoài nhưng vẫn muốn nói ra chỉ để cô ta nghe được, để cô ta biết cho dù mình đã gả cho người ta thì vẫn có những người đàn ông ưu tú khác nhớ thương ngưỡng mộ.

Mình mãi mãi là người thắng lợi!

Nhưng thế thì đã sao?

Đó là chuyện mình nên có được!

Còn cả Lưu Phụng Mai này nữa, cô ta có tư cách gì nói mình, là chồng cô ta luôn nhìn chằm chằm vào mình, cứ nhất định đòi cho mình tiền, là anh ta có chuyện hay không đều tìm mình nói chuyện, giúp đỡ mình cơ mà.

Cũng không phải cô ta cầu!

Quân y Trần vẫn đồng cảm với Lâm Uyển Tinh nhiều hơn, vội an ủi cô ta: “Tuyên truyền Lâm chắc chắn không phải cố tình đẩy ngã chị dâu đâu, cơ thể cô ấy yếu không đỡ được.”

Lưu Phụng Mai đau đến mức sắc mặt vàng vọt, trông vô cùng đáng thương: “Tôi kêu tuyên truyền Lâm đỡ một chút, ai ngờ khi tôi định cất bước thì cô ta lập tức buông tay ra.”

Sắc mặt của tham mưu Vương lúc xanh lúc trắng, cũng không biết đang nghĩ gì.

Anh ta nhìn Lâm Tô Diệp: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, vừa rồi cô nhìn thấy chứ?”

Lâm Tô Diệp: “Thật sự rất xin lỗi, tôi vừa đi đến cửa thì chị dâu đã ngã rồi, cũng không nhìn thấy sự việc thế nào.”

Tham mưu Vương thở dài, nói với Lưu Phụng Mai: “Được rồi, tuyên truyền Lâm người ta không cố ý.”

Lưu Phụng Mai nghe chồng mình nói lời này trong lòng vừa nghẹn uất vừa tức tối, chỉ hận không thể nhảy bật dậy vả anh ta hai cái.

Trước đây cô ta để ý đến thể diện của chồng mới không tiện cãi nhau với anh ta, càng không tiện nghiêm túc so đo với Lâm Uyển Tinh.

Nhưng mình đã gãy chân rồi, vậy mà anh ta vẫn còn che chở cho Lâm Uyển Tinh!

Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Uyển Tinh một cách hung dữ: “Lúc đầu lão Hồ bị bệnh một mình cô đỡ cậu ấy tới đây tiêm, cô còn có thể đỡ đi được, nhưng đến phiên tôi lại không đỡ được.”

Lâm Uyển Tinh oan uổng muốn chết, cô ta đỡ được là bản thân Lưu Phụng Mai tự ngã đấy chứ.

Cô ta vừa nói Lưu Phụng Mai là tự mình ngã xuống thì Lưu Phụng Mai đã gào to lên: “Cái chân này gãy đau cỡ nào, đến chết đi sống lại đấy, tự tôi ngã xuống? Tôi biết đau thế nào còn tự mình ngã được sao? Sao tôi không nhảy xuống sườn núi luôn cho bớt lo đi?”

Lâm Uyển Tinh biết mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Cô ta nước mắt lưng tròng liếc mắt nhìn tham mưu Vương, tủi thân, lên án, thất vọng, đau lòng, đủ loại tâm trạng phức tạp đều ở trong đó.

Cô ta biết tham mưu Vương có cảm giác với cô ta, cho nên cô ta tìm người khác, người khác trốn, mà anh ta lại liên tục giúp cô ta.

Lưu Phụng Mai hại cô ta vậy Lưu Phụng Mai cũng đừng hòng được sống tốt!

Lâm Uyển Tinh giơ cổ tay yếu ớt nhỏ bé cho tham mưu Vương, nghẹn ngào nói: “Tham mưu Vương, nếu như anh không tin tôi vậy anh bắt tôi lại đi, tôi chịu đòn chịu tội được hết!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nói rất quyết liệt.

Tham mưu Vương: “Tôi tin tuyên truyền Lâm không phải người ác độc như vậy.”

Không phải cố tình đẩy ngã Lưu Phụng Mai xuống đất, chắc hẳn là sức quá nhỏ trong lúc nhất thời không đỡ được.

Lâm Uyển Tinh trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ dữ tợn, rồi lại khóc với Lưu Phụng Mai: “Chị dâu, không đỡ được chị, thật sự xin lỗi.”

Tuy rằng Lưu Phụng Mai tự mình ngã xuống, nhưng tình hình trước mắt cho dù mình giải thích thế nào thì bọn họ cũng sẽ không tin, nên cô ta dứt khoát không giải thích nữa mà rời đi trước.

Lâm Tô Diệp cũng không ở lại, vẫn nên để hai vợ chồng tham mưu Vương nói chuyện đi, còn cô đuổi theo Lâm Uyển Tinh ra ngoài.

Lâm Uyển Tinh đi tới nơi không người mới dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Tô Diệp với ánh mắt vừa lạnh vừa sắc bén: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Lâm Tô Diệp lập tức chắp tay sau lưng nhìn trời, rồi lại nhìn về phía sau, thấy quả thật không có người mới cười đáp: “Tôi tới thăm người thân đó, vừa rồi tôi đã giúp chị làm chứng không đẩy chị dâu Lưu, chị sẽ không biết người có lòng tốt, trái lại trách tôi đấy chứ.”

Lâm Uyển Tinh chỉ hận không thể đi lên xé xác Lâm Tô Diệp nhưng đó vẫn chỉ là nghĩ thôi, cô ta đáp: “Tiền của cô tôi đã dùng tiền trợ cấp của chồng trả cho cô rồi còn gì, cô còn muốn thế nào nữa?”

Bình Luận (0)
Comment