Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321. Sao Con Không Đi Học

Chương 321. Sao con không đi học Chương 321. Sao con không đi học

Chương 321: Sao con không đi học

Lâm Tô Diệp vội xua tay: “Không có không có, chị tuyệt đối đừng nói với người khác tôi ép chị trả tiền, tôi nghe nghe chị dâu Lưu nói chị không biết xấu hổ, mượn tiền còn không trả, cố tình nhân lúc chồng qua đời dùng tiền trợ cấp đi trả tiền nợ, người ta ngại không lấy còn phải trợ cấp ngược lại chị…”

“Vu vạ, vu vạ!” Lâm Uyển Tinh nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ không dám tin, không ngờ khắp quân khu mọi người đều ngại nói mà Lâm Tô Diệp lại oang oang như cái còi nói ra như vậy.

Ép buộc một người phụ nữ mất chồng, tim cô màu đen sao?

Nhưng Lâm Tô Diệp lại cảm thấy mọi người đều là con người, cũng đều phải sống thôi, người không thể dựa vào tình cảm sâu đậm cao thượng và danh tiếng để sống được, đúng không?

Mình phải nuôi gia đình, Lưu Phụng Mai cũng phải nuôi gia đình, tại sao người ta phải vất vả cho heo ăn?

Cô lạnh lùng nói: “Lâm Uyển Tinh, tốt nhất chị trả tiền ngay đi, chị ở nơi này giả yếu đuối nhưng ở trước mặt Lâm Uyển Lệ không phải chị rất biết khoe của sao? Nếu như Lâm Uyển Lệ viết một lá thư gửi cho quân khu vạch trần chị khoe của, mượn tiền của chiến hữu và tiền trợ cấp của chồng đi khoe khoang trước mặt em gái và nhà mẹ đẻ, chị cảm thấy mọi người sẽ nhìn chị thế nào?”

Trên quyển sổ nhỏ của Lâm Tô Diệp có ghi rõ Lâm Uyển Tinh cần thể diện, sợ nhất là bị người vạch trần trước mặt đám đông.

Mình đe dọa vạch mặt cô ta trước mặt mọi người, xem cô ta có thể chịu được cảm giác bị tất cả mọi người dùng ánh mắt khác nhau quan sát, bị chỉ trỏ trước mặt bao nhiêu, mùi vị đó ai chịu rồi người ấy biết.

Lâm Tô Diệp mỉm cười, nhìn Lâm Uyển Tinh với vẻ bình tĩnh, bất tri bất giác sắm thêm thái độ nhẹ nhàng trầm tĩnh đó của Lâm Uyển Tinh trong mơ: “Chị họ, em gái chị Lâm Uyển Lệ cũng không biết nói đạo lý như chúng ta đâu, cô ta là một người đàn bà điên.”

Không cho chị em các cô thành kẻ thù tám đời, sao lại có lỗi với việc cái cô lợi dụng tôi quá?

Lâm Uyển Tinh bị Lâm Tô Diệp nhắc nhở như vậy lập tức cả người lạnh toát.

Tuy rằng Lâm Uyển Lệ không viết thư cho quân khu nhưng nếu Lâm Tô Diệp cố tình kích thích kêu cô ta viết thư, Lâm Uyển Lệ chắc chắn sẽ viết.

Lâm Uyển Lệ viết thư, cho dù người của quân khu có tin hay không thì bọn họ cũng không thể chạy thoát khỏi ác danh chị em trở mặt này.

Tại sao chị em ruột lại sứt mẻ tình cảm? Trừ phi có thù hận không đội trời chung, chứ tuyệt đối sẽ không như vậy.

Cho dù không phải lỗi của cô ta nhưng người bên cạnh vẫn sẽ nói cô ta không bao dung cho em gái ruột, khiến cho em gái ruột oán hận cô ta.

Vừa nghĩ đến trả tiền, Lâm Uyển Tinh lại đau như moi gan móc phổi.

Lâm Tô Diệp nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Ồ, đúng rồi, tiền của Tần Kiến Dân chị cứ đưa cho tôi, tôi sẽ trả cho anh ấy, anh ấy không ngại nhận vậy tôi nhận thay anh ấy, dù sao sau này anh ấy lấy vợ cũng cần tốn tiền.”

Lâm Uyển Tinh vô cùng căm hận, lại bị Lâm Tô Diệp nắm đằng chuôi thật chắc hoàn toàn không từ chối được.

Không trả tiền thì phải đối chọi với tin đồn, trả tiền rồi vậy mình cất cho con cái sau này cũng không còn.

Cô ta không muốn trả tiền cũng chỉ còn có một con đường chính là chuyển nghề rời khỏi nơi này.

Đối với mẹ góa con côi như cô ta mà nói hiển nhiên ở bộ đội là tốt nhất. Nếu như chuyển ngành đi tới đơn vị không người quan tâm bọn họ, cuộc sống của bọn họ cũng không thể sống được thoải mái như vậy.

Nhưng bây giờ Lâm Tô Diệp và Lưu Phụng Mai rõ ràng muốn đuổi mình đi.

Nếu Tiết Minh Dực giúp Lâm Tô Diệp vậy chẳng phải mình… phải đi nửa bước cũng khó khăn hay sao?

Cô ta cáu giận đáp: “Khỏi cần các người ép, tôi sẽ tự động chuyển ngành.”

Cô ta quay người rời đi.

Lâm Tô Diệp cũng không đuổi theo cô ta, chỉ đáp: “Cho dù chị muốn rời khỏi bộ đội cũng làm phiền trả nợ rồi hãy đi, bằng không ngợ đeo sau đít, đi đến đâu cũng không yên ổn được đâu.”

Không lau khô mông mà cô đã muốn đi rồi sao?

Có dễ dàng như vậy sao?

Tôi không những không cho cô vén bức màn đó mà tôi còn muốn giam chặt cô vào cơ!

Để màn kịch này của các người mãi mãi đừng hòng được bắt đầu!

Lâm Uyển Tinh ở phòng bệnh bị chửi đến mất mặt, mất hồn mất vía rời đi, chân nam đá chân chiêu, trên đường gặp được con trai mình là Hộ Vệ Đông, cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Đông, sao con không đi học?”

Bình Luận (0)
Comment