Chương 322: Không thích
Hồ Vệ Đông: “Mẹ, hôm nay trường học có nhiệm vụ lao động, con định về nhà giúp mẹ dọn vệ sinh.”
Con trai thân thiết như vậy lập tức sưởi ấm Lâm Uyển Tinh, cô ta không kiềm được nước mắt nữa.
Hồ Vệ Đông nôn nóng: “Mẹ, mẹ sao thế? Ai bắt nạt mẹ sao?”
Lâm Uyển Tinh vội lắc đầu: “Không sao, là bác Lưu của con ngã gãy chân, mẹ thấy đáng thương quá.”
Hồ Vệ Đông: “Mẹ nhớ cha sao?”
Lâm Uyển Tinh không nói gì mà chỉ thở dài.
Hồ Vệ Đông: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm chỉ học hành, đợi con trưởng thành có thể làm lính, sẽ cố gắng phấn đấu được giống như chú Tiết và chú Tần, tuổi trẻ có thể làm đoàn trưởng.”
Lâm Uyển Tinh nặn ra một nụ cười, nào có dễ dàng như nói thế được, tuy rằng con trai cô ta ưu tú nhưng có Lưu Phụng Mai và Lâm Tô Diệp, ai biết sau này có giở trò xấu với mẹ góa con côi hay không?
Cô ta nắm tay Hồ Vệ Đông đi tới ven đường, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đông, nếu như mẹ chuyển ngành, chúng ta ra ngoài…”
Hồ Vệ Đông lại không chịu: “Mẹ, tại sao phải rời khỏi bộ đội? Chúng ta ở đây tốt bao nhiêu, các chú các bác đều chăm sóc chúng ta, trường học cũng không lấy tiền, lương thực cũng được trợ cấp, nếu như mẹ chuyển ngành chúng ta đi tới nơi khác, đi học phải tốn tiền, lương thực cũng cần tiền.”
Bọn họ ở nơi này gần như không cần tự mình chi tiêu, tuy rằng phiếu vải ít nhưng bộ đội có quân trang, bọn họ hoàn toàn không thiếu quần áo mặc.
Ở bên ngoài nghe nói một người một năm chỉ có một bộ, vậy làm sao được?
Tiền lương của một mình mẹ hoàn toàn không đủ nuôi một nhà ba người bọn họ.
Lâm Uyển Tinh ôm mặt bắt đầu khóc không thành tiếng: “Đều là do mẹ không tốt, mẹ không có bản lĩnh.”
Lần này Hò Vệ Đông càng nhận định có người đã chọc tức mẹ: “Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc là ai bắt nạt mẹ, con đã trưởng thành rồi, con có thể chống lưng cho mẹ! Nếu như ai bắt nạt mẹ con sẽ đi đánh chết người đó!”
Hừ, chắc chắn là mấy người đàn bà lắm mồm đó rồi!
Cậu bé biết có người ở sau lưng nói mẹ mình khắc chồng.
Mẹ nói đi thăm Lưu Phụng Mai, đồng cảm với Lưu Phụng Mai gãy chân nên mới buồn, nhưng lại ở nơi này khóc đến tủi thân như vậy, lẽ nào là Lưu Phụng Mai chọc tức mẹ?
Trước đây cậu bé cũng đã từng thấy Lưu Phụng Mai nói chuyện quái gở với mẹ vài lần.
Cậu bé xoay người chạy đi.
Lâm Uyển Tinh vội vàng đuổi theo cậu bé nhưng cậu bé lại không chịu, chạy thẳng tới phòng y tế.
Cậu bé chạy đến phòng bệnh, từ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy Lưu Phụng Mai và một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang nói chuyện. Người phụ nữ đó chính là vợ của chú Tiết, cả gia đình bọn họ qua đây còn có một bà cụ và cô út, thêm hai đứa con trai và một em gái nữa.
Tuy rằng Hồ Vệ Đông chưa từng đối diện với bọn họ nhưng ở đây không có bí mật, người nào tới mọi người đều sẽ nói nên đương nhiên cậu bé cũng biết.
Cậu bé đứng bên ngoài nghe thấy Lưu Phụng Mai tức giận nói: “Người phụ nữ này thật đúng là da mặt dày, em nhìn cô ta xem, đã đẩy ngã chị rồi còn cáo trạng chị với lão Vương, nói chị tự mình ngã. Em nói xem gãy chân đau như vậy, chị là đồ ngốc hay là khúc gỗ mà tự mình ngã gãy chân? Cô ta ngã một cái cho chị xem?”
Hồ Vệ Đông lập tức siết chặt nắm tay!
Cậu bé trốn ở một bên, nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp đó nhỏ giọng mềm mại đáp: “Chị dâu, tuyên truyền Lâm không cố ý, cô ấy là sức nhỏ không đỡ được chị, chị cũng đừng tức giận quá, một mình cô ấy chăm hai đứa con cũng không dễ dàng gì.”
Lưu Phụng Mai hừ lạnh: “Cô ta vất vả còn người khác thì dễ dàng sao? Bản thân em ở nhà vừa có mẹ chồng vừa có con, có dễ dàng không? Cô ta mượn các em nhiều tiền như vậy, có tiền cũng không trả lại còn chơi mưu kế, chưa từng thấy ai biết tính kế như cô ta.”
Hồ Vệ Đông tức đến mặt mày đỏ bừng, cậu bé hô qua cửa sổ: “Bà nói lung tung cái gì? Mẹ tôi không tính kế, bà yên tâm tôi sẽ trả tiền cho bà, sẽ không nợ bà một xu nào hết!”
Cậu bé nói ra lời này, Lưu Phụng Mai và Lâm Tô Diệp ở trong phòng đều quay đầu nhìn cậu bé.
Lưu Phụng Mai có hơi ngại ngùng, dù sao bị một đứa trẻ nghe thấy còn hét lại như vậy cũng rất mất mặt.
Cô ta tức giận đáp: “Được, vậy tôi đợi.”
Nhưng cũng không dám vì thể diện mà nói không cần nữa.
Hơn năm mươi đồng tiền lận, sao lại không cần? Cô ta cho heo ăn một tháng mới được ba mươi ba đồng tiền.
Lâm Tô Diệp đứng dậy, nhìn Hồ Vệ Đông bên ngoài cửa sổ, bé trai bộ dáng khoảng mười tuổi, ăn mặc chỉnh tề, lớn lên mi thanh mục tú, tuy rằng không tuấn tú bằng Đại Quân nhưng cũng là một đứa trẻ đẹp mắt.
Có điều, Lâm Tô Diệp lại không thích.